Hiểu Linh chọn cho mình một chiếc váy dài kín đáo màu xanh biển đúng theo tiêu chuẩn lịch sự, đơn giản và trang nhã.
Trang sức, phụ kiện đi kèm cũng khá khiêm tốn.
Cô không biết gia đình Quốc lão cùng những vị khách hôm nay tới dự tiệc có bối cảnh như thế nào nên phương án cổ điển là an toàn nhất.
Cầm theo bức tranh đã được gói xinh đẹp, Hiểu Linh theo hướng dẫn của tờ giấy để tới nhà Quốc lão.
Khi vừa xuống xe, cô có chút ngạc nhiên về nơi này, tường bao quanh khu vực này rất dài và cao, ngay phía bên ngoài cửa liền có vọng gác của quân đội cho thấy người trong nhà này rất được coi trọng.
Cánh cửa lớn vẫn còn đóng chặt khiến Hiểu Linh có chút khó hiểu.
Quốc lão dặn cô tới lúc 6 giờ tối mà.
Giờ này tại sao còn chưa mở cửa đón khách, hay cô lại nhớ sai rồi.
Hiểu Linh xem lại tờ giấy nhắn thấy cô không hề nhầm lẫn.
Có lẽ Quốc lão muốn cô tới sớm hơn các vị khách là vì muốn giới thiệu Hiểu Linh với người trong nhà.
Hiểu Linh đi tới gần một đồng chí cảnh vệ ngay cổng chào hỏi:
- Chào anh.
Xin lỗi đã làm phiền.
Quốc lão dặn tôi đưa cho các anh xem chiếc huân chương này để có thể được dẫn đi vào.
Tôi không có thiệp mời.
Vị quân nhân chào cô theo điều lệnh quân đội rồi đón lấy chiếc huân chương xem xét.
Ngày hôm nay lần đầu tiên Lăng đại tướng gọi các anh vào dặn dò từ sớm.
Ông có một vị khách đặc biệt tới dự với lời mời là huân chương chiến công hạng nhất của chính ông đưa cho cô ấy.
Nếu cô ấy tới thì lập tức đưa vào nhà chính gặp ông.
Cả đám các anh đều rất tò mò vị khách này là ai mà đích thân đại tướng phải dặn dò như vậy.
Đó là một vị quan chức đặc biệt sao? Cũng không đúng.
Những vị khách như vậy chắc chắn nhận được thiệp mời từ rất sớm.
Huân chương chiến công là thứ quân nhân vô cùng trân trọng, không bao giờ có thể dễ dàng đưa ra trừ khi người này được Đại tướng rất coi trọng và tin tưởng.
Giờ đây, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cô gái còn rất trẻ, trang phục nhã nhặn, thái độ cũng vô cùng lịch sự khiến lòng hiếu kỳ của anh càng cao.
Vị quân nhân xem xét chiếc huân chương một chút rồi trả lại Hiểu Linh mỉm cười:
- Tiểu thư đi theo tôi.
Hiểu Linh đi theo sau vị cảnh vệ.Càng đi, cô càng cảm thấy bất an kỳ lạ.
Nơi này quá đồ sộ và xinh đẹp.
Một lão thành cách mạng có công lớn với quốc gia cũng không thể nhận được ưu đãi lớn như vậy.
Điều này chỉ có thể nói lên gia tộc của Quốc lão rất mạnh và có tiếng nói trong xã hội.
Tình cờ trước đó không lâu Tuệ Tĩnh tỷ từng nhắc đến chuyện tổ chức tiệc sinh nhật cho Lăng lão.
Không lẽ nào...!Và bóng dáng cô gái đang đứng đợi ở cửa đã hoàn toàn xác nhận nghi ngờ của Hiểu Linh.
Tuệ Tĩnh trong bộ lễ phục trang trọng, mái tóc, phụ kiện, lớp trang điểm khéo léo càng làm tôn lên sự quý phái, nhìn Hiểu Linh mỉm cười trêu chọc:
- Ơn trời, em đây rồi.
Muộn chút nữa không thấy em, ông nội sợ là sẽ tự mình chạy đi bắt em mất.
Hiểu Linh nhìn Tuệ Tĩnh mà thật sự không biết nói gì lúc này.
Cảm giác giống như cô bị lừa vậy.
Nhưng mà cũng là do bản thân cô ngay từ đầu không chịu