Tần Mặc Nghiên nôn nóng lặp đi lặp lại những thao tác cần thiết để mượn mắt ma quỷ nhưng không lần nào thành công.
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Hắn đã kiểm tra tất cả lễ vật cần có.
Phù đồ vẽ cũng không hề sai thiếu.
Tại sao mãi vẫn không thể mượn được mắt Âm Nham?
Bác Minh nhìn thái độ Mặc Nghiên càng ngày càng mất bình tĩnh, đôi lông mày nhíu chặt, sắc mặt cùng dần trắng bệch mệt mỏi thì hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Nghi thức có vấn đề sao? Hay con quỷ anh nói không đi cùng Hiểu Linh?
Mặc Nghiên lắc đầu:
- Âm Nham chắc chắn theo cùng Hiểu Linh.
Từ khi tôi xác định Hiểu Linh là bạn gái của mình, Âm Nham được tôi điều đi bảo vệ cô ấy khỏi những thế lực tâm linh nhắm vào Tần gia.
Hắn là một con Quỷ vương rất mạnh.
Nếu truy tung một người cần sự liên kết vô cùng mật thiết thì mượn mắt quỷ nhìn chỉ cần lễ vật đầy đủ là được.
Tôi không hiểu tại sao lần này lại không có hiệu quả.
Du Nhiên nhìn Mặc Nghiên trầm ngâm nói:
- Anh nghỉ một lát đi rồi hãy tiếp tục.
Trạng thái không tốt thì dù có làm trăm nghìn lần cũng không được đâu.
Pháp lực lại không phải vô biên.
Mặc Nghiên ngồi thừ người nơi trung tâm đàn lễ.
Nếu không phải do đồ lễ có vấn đề thì chỉ còn một khả năng đó là Quỷ vương Âm Nham không cho mượn mắt.
Tu vi của Mặc Nghiên vốn không đủ để áp chế một quỷ vương nên nếu không được sự đồng ý, hắn cũng không thể cưỡng đoạt mắt nhìn.
Nhưng Âm Nham rõ ràng rất thích Hiểu Linh mà, sao hắn lại có thể để cô ấy rơi vào tình huống nguy hiểm mà không để bản thân tìm ra cô ấy sớm nhất chứ.
Nếu đã không cho nhìn, tốt, hắn triệu hồi Âm Nham về đây.
Ánh mắt Mặc Nghiên quyết liệt quỳ thẳng dậy, với lấy con dao rồi cắt một đường lên tay.
Dòng máu chảy ra.
Mặc Nghiên dường như không cảm nhận thấy đau đớn, hắn dùng chính máu mình vẽ nên một hình thù kỳ dị lên tờ giấy vàng, miệng lẩm nhẩm:
- Thiên địa tuần hoàn, dùng máu làm vật dẫn triệu hồi..
Tần gia chi chủ truyền gọi thủ hộ linh hiệu phù nơi đây đang ở phương nào lập tức trở về..
cấp cấp như luật lệnh.1
Hình thù kia vừa vẽ xong.
Một ngọn lửa xanh lam từ hư không bùng lên thiêu cháy lá bùa trong nháy mắt.
Trong màn khói mỏng còn chưa tan, đám người trần mắt thịt như Du Nhiên, Bác Minh, Thừa Minh cũng có thể thấy bóng dáng một nam nhân xuất hiện.
Âm Nham vừa quay về, còn chưa để Mặc Nghiên chất vấn liền nói:
- Hiểu Linh vẫn ổn.
Nhưng bây giờ chưa thể cho thấy vị trí.
Đêm nay con bé phải tự mình trải qua.
Mặc Nghiên trầm giọng:
- Tại sao?
Âm Nham nhàn nhạt đáp:
- Số mệnh.
Thừa Minh nôn nóng hỏi:
- Nghi thức thành công rồi đúng không? Ban nãy tôi nhìn thấy một bóng người.
Đó có phải là thủ hộ linh mà anh nói tới?
Mặc Nghiên lúc này mới nhớ ra bản thân còn chưa điểm khai nhãn, khai nhĩ cho mấy người ở đây.
Bọn họ sẽ không ai nhìn thấy, nghe thấy những gì mà hắn và Âm Nham nói chuyện.
Hắn lẩm bẩm trong miệng đọc chú, lấy cành liễu cắm bên trong một chiếc lọ nhỏ rồi vẩy vài giọt nước lên mặt mấy người kia.
Thứ nước đó cay xè bỏng rát làm Du Nhiên, Bác Minh, Thừa Minh bất giác nhắm mắt lại.
Sau chừng ba giây, Mặc Nghiên nói:
- Được rồi.
Mở mắt đi.
Mấy người sẽ có thể nhìn thấy ma quỷ trong vòng ba tiếng.
Cho dù biết trước ở đàn tế có xuất hiện một con quỷ nhưng khi mở mắt ra, mấy người ai cũng không tránh khỏi giật mình khi thấy một hình hài vô cùng rõ nét đang bay lơ lửng phía trên họ.
Nam nhân đó mặc một bộ đồ cổ xưa.
Mọi thứ đều rất rõ ràng từ gương mặt, dáng người thậm chí là chân của hắn.
Bác Minh trầm mặc hỏi:
- Ma quỷ nào cũng rõ nét như vậy ư? Sao tôi nghe đồn ma quỷ không nhìn thấy chân?
Mặc Nghiên nhàn nhạt đáp:
- Âm Nham là quỷ vương chứ không phải đám ma quỷ nhỏ bé vô danh tiểu tốt kia.
Hắn nếu muốn còn có thể hóa thân thành người chứ đừng nói gì đến việc rõ chân.
Thừa Minh nhíu mày:
- Quay về vấn đề chính đi.
Quỷ vương, Hiểu Linh thế nào? Cô ấy có ổn không? Có an toàn không?
Thừa Minh trực tiếp hỏi Âm Nham.
Con quỷ kia nhàn nhạt nhìn Thừa Minh đánh giá.
Tên khó ưa này đang nghĩ mình nói chuyện với ai vậy? Mà thôi bỏ đi...!hắn rảnh đâu mà đi chấp kẻ người trần mắt thịt.
Âm Nham nói.
Giọng âm u như từ cõi nào