Tháng năm… Hiểu Linh vứt bỏ mọi chuyện ra sau đầu để ôn thi hết kỳ.
Thế là năm nhất sinh viên của cô cũng kết thúc.
Lần đó xử vụ án bắt cóc tống tiền, Hiểu Linh chỉ ủy quyền cho Bác Minh mà không tham dự.
Cô cảm thấy quá không cần thiết xuất hiện dưới cái nhìn của báo chí.
Án kiện kết thúc… cái nghi ngờ Hiểu Linh bị xâm hại hoàn toàn bị đánh tan, cô cũng nhân đó để Mặc Nghiên làm sáng tỏ nghi ngờ về quỹ từ thiện của Trung tâm Tấm lòng Việt.
Mà kể từ hôm Thừa Minh tỉnh lại… hai người cũng chưa từng liên lạc khiến Hiểu Linh không vui cùng rối rắm.
Nhưng giờ việc học thi quan trọng hơn.
Mặc kệ đi..
Thừa Minh muốn làm gì thì làm, muốn ra sao thì ra.
Thừa Minh im lặng quan sát thế cục mà hắn cùng mấy người nam nhân kia sắp đặt đi đến hồi kết.
Tin tức Lăng gia sở hữu 20% cổ phần Cố thị giống như định hải thần châm khiến thị trường chứng khoán không hề bị ảnh hưởng.
Mà Cố thị sau đó lại có thêm không ít bạn hàng mới tìm đến.
Khoảng thời gian chóng vánh nửa tháng..
giới tài chính có thể nhìn thấy sự tỏa sáng rực rỡ trên những tờ báo kinh tế của một tập đoàn già như Cố thị và cũng chứng kiến những rúng động trốn thuế, buôn lậu, tham ô hối lộ từ những thế gia mà tình cờ thay lại là những cổ đông cũ của Cố thị.
Liệu… Cố gia đã biết chuyện này nên mới liên hợp với Lăng gia để đạp những kẻ kia ra khỏi Hội đồng cổ đông, bảo toàn Cố thị? Hay đây là một trong những đòn trả đũa của Cố Thừa Minh cho khoảng thời gian đám người đó làm khó Cố Hiểu Linh?
Thừa Minh nhìn chăm chăm chiếc điện thoại cá nhân.
Mọi thứ đã trần ai lạc định.
Hắn cũng nên đối diện với Hiểu Linh và với tình cảm của mình rồi.
Hắn..
nên nói gì với cô đây.
Trái tim thì kêu gào muốn nghe giọng Hiểu Linh, nhưng đầu óc hắn lúc này thật sự trống rỗng.
Rốt cuộc, Thừa Minh cũng cầm lấy điện thoại nhấn số gọi.
Tín hiệu chuông chờ bắt máy như gõ vào trái tim hắn.
Một hồi… hai hồi… ba hồi… Tín hiệu rốt cuộc cũng thông.
Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng đầu dây bên kia:
- Alo ạ?
Thừa Minh nuốt nước bọt, khó khăn nói:
- Là anh đây.
Âm thanh đầu bên kia vang lên có phần lạnh nhạt và mệt mỏi:
- Em đương nhiên biết là anh.
Gọi em có chuyện gì không?
Thừa Minh nhạy bén nhận ra thái độ Hiểu Linh có chút gì đó không đúng.
Hắn trầm mặc giây lát rồi hỏi lại:
- Em đang bận sao?
Giọng Hiểu Linh không quá kiên nhẫn đáp:
- Em đang ở thư viện ôn thi.
Có chuyện gì anh nói nhanh đi.
Thư viện không thể làm ồn.
Thừa Minh mím môi..
bàn tay vô thức siết chặt điện thoại.
Hiểu Linh không quá muốn nói chuyện với hắn nên mới có thể lấy cớ qua loa như vậy.
Đúng là thư viện không thể làm ồn, nhưng cô ấy có thể đi ra ngoài mà..
Hắn..
nên gặp trực tiếp thì hơn:
- Vậy em học đi.
9 giờ tối anh qua GL gặp em.
Anh muốn nói chuyện.
Hiểu Linh đáp lại không chút do dự:
- Vâng.
Hẹn gặp anh sau.
Em tắt máy đây.
Vừa dứt lời, điện thoại lập tức chỉ còn lại âm thanh tút tút vô cảm.
***
Lăng Ngạo Thiên trở về thì nhìn thấy đứa em trai biệt tăm mấy tháng nay xuất hiện trong phòng khách.
Hắn lướt nhìn từ trên xuống dưới thấy mọi thứ vẫn ổn thì có chút yên tâm, hỏi thăm:
- Sao rồi? Xong việc chưa?
Lăng Ngạo Đình khuôn mặt mệt mỏi không hề che dấu nằm thẳng băng nơi chiếc ghế so pha.
Đôi mắt chậm rãi mở ra khi nghe giọng anh cả:1
- Gần như tóm gọn rồi.
Giờ là việc của bộ chính trị.
Vụ này thật sự liên hệ rất lớn.
Lăng Ngạo Thiên ngồi xuống một bên bàn.
Một cốc nước lọc lập tức được mang tới.
Hắn khẽ gật đầu rồi hỏi:
- Vẫn theo lẽ thường ẩn thân một thời gian sao? Nếu như đệ nói chuyện này quan hệ dây mơ rễ má nhiều thì hẳn là phải đệ im lặng khá dài đi.
Ngạo Đình