Hiểu Linh không nghĩ đến Thừa Minh lại phản ứng như vậy.
Cô im lặng ngồi đối diện nhìn anh cũng không nhắc nhở gì, chờ anh ấy tự mình hồi phục.
Thừa Minh dù sao cũng rất bá đạo và thẳng nam nha..
trêu ghẹo anh ấy khóc, hậu quả sẽ khó lường.
Thừa Minh cứ như vậy im lặng cúi đầu, tay mân mê tờ giấy kết quả hồi lâu.
Khi Hiểu Linh cảm thấy tâm trạng anh ấy rốt cuộc cũng ổn định lại thì nhẹ hỏi:
- Vậy giờ anh định làm gì tiếp theo?
Không gian tĩnh lặng vài giây.
Giọng Thừa Minh có chút khàn khàn đáp:
- Ăn em.1
Hiểu Linh ngẩn người nghĩ bản thân nghe lầm hỏi lại:
- Hả?
Thừa Minh ngẩng đầu.
Khuôn miệng nhếch cười đầy ý xấu.
Đôi mắt bá đạo khóa chặt lấy Hiểu Linh.
Hắn chậm rãi nhắc lại:
- Ăn em cái đã, rồi mọi chuyện tính sau.
Hắn bất thần chồn tới khiến Hiểu Linh theo phản xạ ngả người về phía sau tránh né nhưng đằng sau cô lại là lưng ghế cứng rắn..
Nơi này là GL lại đã sang hè nên Hiểu Linh bỏ hết đệm khỏi bộ tràng kỷ gỗ.
Chiếc ghế bé nhỏ giờ đột nhiên biến thành lồng giam giúp Thừa Minh giữ cô lại.
Hiểu Linh lắp bắp:
- Thừa Minh… giờ giờ…mới hơn 4h chiều..
còn chưa ăn tối… chỗ này còn là phòng khách.
Anh bình tĩnh chút.
Thừa Minh chăm chăm nhìn Hiểu Linh không khác gì dã thú theo dõi con mồi của mình.
Ánh lửa dục vọng không châm tự cháy dần hiện lên đôi mắt.
Hắn nhếch miệng cười, bàn tay nhấc lên một chút tóc của Hiểu Linh say mê thưởng thức hương thơm của cô ấy:
- Từ giờ đến giờ ăn cùng còn gần hai tiếng..
vừa vặn dùng em để khai vị.
Em muốn ăn gì? Anh gọi nhà hàng mang đến.
Steak? Gan ngỗng? Tôm hùm? Cua hoàng đế hay cá hồi? Chỉ cần gọi, đúng giờ sẽ có đồ ăn...!Còn có đây là phòng khách thì thế nào? Nơi nào có em anh đều muốn… ở đây hay phòng ngủ, phòng ăn đều không khác nhau.
Vậy em gọi món trước hay để anh ăn em trước đây?
Hiểu Linh ngây người nghe Thừa Minh thốt ra những lời đó rồi gương mặt dần đỏ hồng… Hơi thở nóng rẫy đó mơn chớn lên da cô như một liều thuốc kích dục chậm rãi bơm vào huyết quản.
Tim cô gia tốc đập nhanh trong lồng ngực.
Toàn thân dần nóng bừng, khuôn miệng trở nên khô khốc…
Thừa Minh nâng cằm Hiểu Linh lên rồi bá đạo áp sát đôi môi của mình lên khuôn miệng nhỏ xinh ấy.
Hắn mạnh mẽ chà miết như muốn đánh dấu chủ quyền hợp pháp của bản thân lên cô gái này.
Đôi môi ấy dần trở nên kiều diễm cùng hơi thở dốc vì thiếu khí nhưng cũng đầy mị hoặc.
Thừa Minh nhân lúc ấy mà chen vào khoang miệng Hiểu
Linh càn quyét thơm ngọt.
Lưỡi múa cùng lưỡi..
Bàn tay nhanh chóng kéo cao chiếc áo phông của người bên dưới mà không vấp phải một chút trở ngại nào.
Lần đầu tiên hắn được chạm tay vào đôi gò bồng đảo hàng đêm mơ ước nên ra sức nhào nặn theo ý mình.
Nơi đó mềm mại, đàn hồi đến kỳ lạ.
Quả anh đào đỏ tươi dựng thẳng đứng nổi bật trên nền da trắng muốt vô cùng ngon miệng.
Thừa Minh quỳ lên ghế, xốc đặt Hiểu Linh ngồi chênh vênh lên phần lưng tựa, một tay siết lấy sau lưng
để giữ cô ấy để khuôn mặt vừa lúc ngang tầm quả anh đào xinh xắn.
Hắn vui vẻ thưởng thức món khai vị của mình.
Hiểu Linh vội vã vòng tay ôm ấy cổ Thừa Minh để không bị ngã xuống.
Thừa Minh không cho cô một chút thời gian để kịp thích ứng, vồ vập, mãnh liệt như những cơn sóng bạc đầu.
Anh ấy như con thú được cởi bỏ mọi xiềng xích lao mình theo dục vọng ngút trời.
Cô nên làm thế nào cho tốt đây.
Bá đạo đoạt lấy thế chủ động? E rằng cô sẽ chết
càng thảm..
Bác Minh làm người lý trí như vậy còn khiến cô suýt không thể xuống giường… Thừa Minh thì