Thừa Minh không thích cảm giác chật chội trong nhà tắm của Hiểu Linh nên nhanh nhanh chóng chóng cùng cô ấy làm sạch người để đi ra.
Sau này nhà mới của bọn hắn phải để cả một bể tắm lớn đủ cho sáu người ngâm mình.
Tất cả bọn họ sẽ cùng nhau làm những điều thú vị bên trong đó..
Bỗng nhiên nghĩ đến viễn cảnh ấy máu nóng trong hắn sôi trào.
Trên người không một mảnh vải, Thừa Minh lấy chiếc khăn tắm duy nhất ôm lấy Hiểu Linh để lau bớt nước trên người cô ấy rồi bế ra ngoài phòng ngủ.1
Thừa Minh đặt Hiểu Linh ngồi lên trên bàn trang điểm thay vì thả xuống giường khiến cô bối rối nhắc nhở:
- Thừa Minh… bên kia.
Độ cao Hiểu Linh lúc này vừa vặn đối diện với Thừa Minh.
Hắn mỉm cười kéo rớt chiếc khăn đã ẩm ướt khiến cả hai lần đầu tiên hoàn toàn trần trụi cùng nhau.
Làn da trắng mịn không tỳ vết ấy vừa tắm xong càng thêm mềm mại, mướt mát.
Những xúc cảm tuyệt vời truyền tới từ khắp cơ thể nơi được chạm vào Hiểu Linh khiến Thừa Minh mê muội.
Hắn đáp:
- Nhưng tư thế này không phải rất vừa vặn sao?
Đôi tay chậm rãi cảm thụ sự mềm mại suốt dọc tấm lưng trần.
Ánh mắt dần di chuyển từ bụng nhỏ tới đôi gò bồng đảo kiêu ngạo rồi dừng nơi gương mặt hắn mê đắm.
Những đụng chạm nhỏ nhặt từ đầu ngón tay của Thừa Minh cùng ánh mắt như có lửa rà soát khiến toàn thân Hiểu Linh nổi da gà, phấn khích.
Cảm giác này cực kỳ giống những lần trước đây cô có những giấc mơ không nên có cùng Thừa Minh.
Ánh mắt đó luôn ẩn hiện trong những giấc mơ của cô và rồi không biết từ bao giờ Hiểu Linh có những khát vọng đụng chạm nhiều hơn với anh ấy.
Đối với Du Nhiên, Bác Minh, Ngạo Đình và Mặc Nghiên đều chưa từng như vậy.
Chuyện này thật sự không quá giống phong cách của Hiểu Linh.
Cô lăng lăng nhìn Thừa Minh rồi không ngăn được sự thắc mắc của bản thân mà hỏi:
- Thừa Minh… anh có biết tại sao từ ngày ba mất, em rất ít khi cùng anh trong không gian chỉ có hai người không?
Thừa Minh không rời mắt khỏi Hiểu Linh, mỉm cười đáp lại:
- Tại sao vậy?
Hiểu Linh khẽ nuốt nước bọt đáp:
- Bởi vì khi đó em dần có những giấc mơ cùng anh làm chuyện này.
Em sợ hãi đối diện với anh khi đó vì sợ anh sẽ nhìn ra điều gì đó bất thường.
Em khi đó luôn nghĩ anh vẫn chỉ xem em như em gái mà chiều chuộng nên không thể để anh thật vọng được.
Nhưng Thừa Minh… ánh mắt anh nhìn em khi nãy rất giống trong giấc mơ đó, như thể em đã trải qua hàng nghìn lần bắt gặp và dần ám ảnh em vào trong mơ vậy.
Em luôn thắc mắc tại sao bản thân lại có những suy nghĩ cùng anh như thế, nó không hề giống em chút nào.
Là anh đã làm gì sao?
Nụ cười nhẹ của Thừa Minh phút chốc nhiễm chút màu tinh quái.
Hắn vươn tay chạm nhẹ vào vầng trán, đuôi mắt, gò má luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ đó.
Thừa Minh nhẹ giọng nói, âm thanh có bảy phần ma mị:
- Bị em phát hiện ra mất rồi.
Anh yêu em lâu như vậy nhưng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại.
Nếu để em tự động chú ý đến anh, sợ rằng đến già anh cũng chẳng thể với tới khi quanh em có