Cánh cửa phòng khép lại căn phòng chìm trong bóng tối chỉ có vài tia sáng mờ từ bên ngoài lọt vaò qua tấm màng che cửa sổ, người đàn ông ngồi bên bàn làm việc trầm tư, đôi mắt lơ đễnh không nhìn thẳng con gái. Hay nói đúng hơn là ông không biết nên nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào và nên nói những gì. Ông không muốn cô đến với Đinh Tử Lăng nhưng biết rõ mình không thể ngăn cản được tình yêu của cô nên ông chỉ đành chúc phúc cho cô. Như Băng nhìn ông, bờ mi dài cong hếch lên để lộ khuôn mặt lạnh lùng cùng sự cao ngạo vốn có trên khuôn mặt xinh đẹp mà lặng trầm chờ đợi. Dẫu đã đoán trước được phản ứng của ông khi nghe mình thưa chuyện này nhưng điều đó vẫn làm cô thấy buồn, thấy hụt hẫng. Im lặng, tất cả chỉ là một sự im lặng kì lạ, không khí trong phòng chùn xuống đột ngột. Nhưng rồi người đàn ông bất ngờ xoay ánh nhìn sang cô, một tia nhìn dò xét làm cô xao lòng, lo lắng. Ông luôn như thế lúc giao nhiệm vụ cho cô, lúc cô trở về nhà với bộ quần áo dính đầy máu người, ... Và cả lúc này nữa thật thâm sâu, khó đoán.
"Con thật sự yêu hắn đến thế sao?"
Người đàn ông chậm rãi lên tiếng hỏi, phá vỡ sự tĩnh lặng thường có trong phòng. Cái giọng trầm đục mang theo sự lạnh lẽo, buốt giá của mùa đông nhưng đâu đó trong giống nói đó vẫn nhận ra được sự quan tâm của một người cha dành cho con gái. Đưa mắt nhìn ba cô gái lễ phép nói, sự kiên định hiển hiện rõ trên khuôn mặt. Đây là cuộc tình khó khăn lắm cô mới có được cô không thể dễ dàng từ bỏ tất cả được. Không bao giờ
"Dạ, thưa ba. Con xin chịu chấp nhận bất cứ hình phạt nào ba đưa ra nhưng con chỉ xin một lời chúc phúc từ ba ... Ba ..."
Người đàn ông cười một cách nhạt nhẽo, đôi mắt mông lung nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trước đây khi em gái anh tiến gần Cung gia để thực hiện nhiệm vụ và không bao lâu sau đó cô ấy cũng trở về và đã đứng trước mặt ông, nói y hệt như Như Băng lúc này. Lại một lần nữa cả hai người họ rơi vào lặng im, không khí trong phòng tiếp tục chùn xuống ngày càng ngột ngạt đến khó thở. Cô gái vẫn nhìn ba chờ đợi nhưng đáp lại chỉ là một chuỗi âm thanh không tiếng động, không lời nói. Tim cô đập nhanh hơn, nỗi sợ hãi đang dần chiếm lấy cô, nhấn chìm xuống đáy sâu của biển khơi. Một cảm giác thật khó chịu, cô chưa từng có cảm giác này bao giờ kể cả vài lần đối mặt với tử thần.
"Ba."
Như Băng khẽ gọi, nét mặt giản ra, khuôn mặt lạnh lùng, giả tạo đã được gỡ xuống. Trước ông cô chỉ đơn thuần là Hà Như Băng, một cô gái vô cùng xinh đẹp, trong sáng. Hà Vĩnh Tường vẫn lặng trầm như thế, tay đặt dưới đống sách trên bàn nắm chặt một tấm hình, tấm hình ông chụp chung với Hà Nguyệt Đình. Ông thật sự rất sợ sẽ mất đứa con gái này như ông đã từng mất Hà Nguyệt Đình, em gái duy nhất của ông.
"Xin ba hãy chúc phúc cho tụi con ... Hãy chấp nhận tình yêu của chúng con ... Con xin ba ..."
Cô gái tiếp tục nói, đầu óc bắt đầu rỗng tuếch và không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Đặt tấm hình xuống bàn ông xoay nhìn con gái, khuôn mặt đanh lại khi chợt nhớ về một quá khứ đã qua. Một quá khứ đau buồn mà đã từ rất lâu ông không muốn nhắc lại nữa. Ông chậm rãi lên tiếng đáp lại, giọng vang lên đều đều nhưng lại có vài nhịp bị ngắt quãng. Hơi thở bỗng trở nên khó khăn, có lẽ là vì ông sắp đưa ra một quyết định không nên có. Chuyện này có thể gây ra những rắc rối lớn, cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cô và có thể là chàng trai. Ông thật sự không biết mình có thể bảo vệ, chở che cho cô được bao lâu nữa. Đành phải phó mặc cho số phận thôi, cũng giống như việc ông từ bỏ gia đình mình để bảo vệ họ khỏi cuộc trả thù của ông chủ ông. Ông rất nhớ người vợ hiền thục, nhớ đứa con trai duy nhất của mình. Chắc có lẽ giờ đứa trẻ ấy đã sắp có gia đình nhỏ của riêng nó rồi. Dù