Chiếc xe dừng trước bật thềm trong khuôn viên khá rộng lớn của Cung gia, Như Băng bước xuống xe mỉm cười nhìn chàng trai rồi quay bước đi vào trong nhà. Anh không đi vào hầm xe ngay mà đứng ở đó nhìn theo cho đến khi dáng cô gái khuất hẳn sau cánh cửa.
Bữa sáng, mọi người đã dần có mặt đầy đủ ở phòng ăn, khuôn mặt ai cũng chẳng mang chút sắc thái vui vẻ. Cô gái đi đến hôn phớt lên má ông nội như một qui tắc ngầm được đặt ra giữa hai ông cháu rồi ngồi xuống bàn ăn, khuôn mặt đanh lại không để lộ bất kì cảm xúc nào. Khác hẳn vẻ mặt lúc ở bên cạnh chàng trai, cô vui vẻ và hạnh phúc biết bao nhiêu. Cũng phải thôi Cung chủ tịch không muốn cô yêu Đinh Tử Lăng, vì hạnh phúc và tương lai của mình cô đành nghe theo thôi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này cô sẽ được tự do, không còn phải nghe theo sự sắp đặt của bất kì ai nữa. Kể cả cha cô và ông chủ giấu mặt kia, như thế thì còn gì hạnh phúc hơn.
"Tử Lăng đâu?"
Nhận thấy chàng trai chưa có mặt vị chủ tịch già đưa mắt nhìn ba vị thiếu gia khẽ hỏi. Họ nhìn nhau rồi nhìn Cung tiểu thư chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt thờ ơ đang chăm chú vào bữa sáng. Tử Lăng đã đi với cô từ đêm qua nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu hết vậy mà cô vẫn điềm nhiên ăn sáng như thế, thật khó chịu. Thật chả hiểu nỗi Tử Lăng có vị trí như thế nào trong trái tim cô.
"Tiểu thư, Tử ..."
"Dạ hôm nay cậu ấy cảm thấy không khoẻ nên đang nghỉ trên phòng ạ, thưa chủ tịch."
Khó chịu với thái độ của cô Đinh Tử Toàn chau mày định nói gì đó nhưng chưa hết câu đã bị Đinh Duật Luân chen ngang. Điều đó lại làm cậu ta khó chịu hơn với cô gái, đặt mạnh đũa xuống bàn cậu ta đứng lên cúi đầu lễ phép. Là một người thẳng tính anh thật không thể chịu nỗi cái sự giả dối của Như Băng. Muốn bên nhau thì cứ nói thẳng ra cần gì phải lén lén lút lút che giấu khổ sở như thế chứ.
"Cháu ăn xong rồi, cháu xin phép về phòng trước."
"Ừ."
Như hiểu được tâm trạng của những người có mặt ở đây sau cuộc nói chuyện tối qua nên ông cũng chẳng tỏ ra nghiêm khắc với họ quá. Vị chủ tịch già gật nhẹ đầu ừ một tiếng thật nhạt nhẽo, thật xa lạ. Chàng trai đứng lên lườm trừng mắt cô một lát rồi quay người bước đi. Hai chàng trai còn lại chỉ biết nhìn theo dáng chàng trai khẽ buông tiếng thở dài. Chuyện Tử Lăng chưa có cách lo xong đã đến chuyện Tử Toàn ngày càng ghét tiểu thư. Chẳng biết phải làm sao mới có thể giải quyết được đống lộn xộn này, đúng là đau đầu mà.
"Tử Lăng."
Nhưng chưa ra tới ngưỡng cửa đã thấy Tử Lăng đi vào cậu ta thốt gọi. Chàng trai vỗ nhẹ vai phải Tử Toàn rồi đi lướt qua tiến đến gần cúi chào Cung chủ tịch một cách lễ phép. Anh biết mình là kẻ bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa khi quyết định từ bỏ mối thù giết cha mẹ, bỏ mặc ông chủ, vị ân nhân đã cứu giúp và cưu mang anh để chạy theo tiếng goị của con tim.
"Ngồi xuống đi, lần sau không nên để người khác phải chờ đợi cậu như vậy nữa."
Vị chủ tịch nói, mắt chẳng ngước nhìn chàng trai lấy một cái. Lơ đi câu nói đó của ông, Tử Lăng vẫn đứng đó chờ đợi, chờ đợi cái ngước nhìn của ông, chờ đợi sự chú ý của ông. Nhưng Cung chủ tịch vẫn thế, chỉ lo ăn nốt phần ăn của mình. Hay nói đúng hơn là ông đang né tránh ánh mắt hờn giận, trách móc vì sao ông lại ngăn cấm tình yêu của anh. Ông thật sự rất mến chàng trai nhưng ông không thể để anh đến với cháu gái ông. Ông không muốn vì người con trai này mà cháu ông gặp nguy hiểm khi bị lôi kéo vào cuộc chiến tranh giành kho báu như đời trước.
"Tử Lăng."
Đinh Duật Luân thấy vậy khẽ gọi tên chàng trai nhắc nhở nhưng cũng vẫn bị Tử Lăng lơ đi. Anh vẫn đứng chấp tay phía trước im lặng nhìn chầm