Rời khỏi chỗ Cung Đại Vũ cô gái trở về phòng mà lòng nặng trĩu tâm sự hơn bao giờ hết. Cô đã có được thứ mình muốn và bây giờ cô thể rời khỏi đây để đi tìm Tử Lăng, bắt đầu cuộc sống của hai người. Nhưng rồi sáng mai phải làm sao khi cô dâu biến mất cùng với thứ quý giá nhất của Cung gia? Cung chủ tịch liệu có tha thứ cho hành động này của cô? Liệu ông ta có cho người truy bắt kẻ giả mạo như cô và cũng vì thế mà làm liên lụy đến chàng trai không? Càng nghĩ cô lại càng sợ hải, càng nhấn chìm mình xuống đáy sâu của sự tuyệt vọng. Và rồi khi nghĩ đến chàng trai tự sâu thẳm trong cô một khát vọng được sống, được yêu và được tự do dâng lên mãnh liệt như một ngọn lửa đang bùng cháy trong cô. Thúc đẩy cô tiếp tục chiến đấu với nỗi sợ của mình và tiếp tục hi vọng vào một tương lai tươi sáng.
Như Băng ngồi bên cạnh khung cửa kính phòng và ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Chúng quá đẹp nhưng lại cách cô rất xa, Cung gia cũng vậy, họ đối xử với cô quá tốt nhưng thật tiếc là cô không phải là người thân thật sự của họ. Cô chỉ có mỗi ba mình, Hà Vĩnh Tường là người thân duy nhất và giờ đây lại có thêm một người nữa, Trần Hoàng Phong. Chính vì anh mà cô muốn nhanh chóng rời khỏi Cung gia và đi gặp ba để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Như Băng lấy điện thoại gọi cho Hà Vĩnh Tường, và sau chuỗi tiếng tít dài ông ta đã bắt máy.
"Alô."
Từ bên trong điện thoại tiếng ông vang lên tuy nhỏ nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiêm vốn có của mình. Nhưng đáp lại ông chỉ là sự lưỡng lự của cô gái, Như Băng ngập ngừng nói. Rõ ràng cô đang tiến đến gần hạnh phúc mà cô mong chờ bao lâu nay nhưng khi nghe tiếng ba mình thì cô không biết phải nói gì. Hay nói đúng hơn cô đang không biết có nên đưa cho ông dãy bí mậ mà cô đã lấy được từ chỗ ông nội hờ của mình. Cô thật sự không muốn tiếp tục lừa dối và làm tổn thương họ thêm nữa.
"Ba."
"Khuya lắm rồi con gọi ta có gì không?"
Dường như đã nhận ra sự phân vân trong giọng nói của con gái, Hà Vĩnh Tường không chờ đợi nữa mà lên tiếng hỏi thẳng vấn đề. Nhưng cô gái lại im lặng, tay cầm tấm hình cô chụp chung với tất cả những người của Cung gia lên. Cô không biết điều mình đang làm có gây nên sóng gió cho họ hay không nhưng vì tương lai, hạnh phúc của mình cô đành phải ích kỉ. Cung chủ tịch ... Cung thiếu gia, hai người đã khiến cô phải ray rức rất nhiều khi lừa dối họ, xin lỗi và cô cũng chẳng hi vọng họ sẽ tha thứ cho cô, cho sự dối trá của cô.
"Có chuyện gì không? Nếu không thì con hãy ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều chuyện quan trọng phải làm lắm đấy."
"Ba, con lấy được dãy mật mã rồi ... Con đã hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho ..."
Người đàn ông lại lên tiếng hỏi lại lần nữa và toan cúp máy nhưng khi vừa nghe cô gái nói ông sững lại. Im lặng, chỉ là một chuỗi âm thanh tĩnh lặng không có chút âm vang của sự sống nào. Lần này người rơi vào im lặng là ba cô chứ không phải cô, điều đó thật khó hiểu. Đáng lí ra khi nghe cô nói mình đã hoàn thành nhiệm vụ thì ông phải vui mừng chứ hay ông đang lo lắng sau khi có được thứ trong mệnh lệnh của ông chủ cô gái sẽ ra đi, sẽ rời khỏi tổ chức và rời xa ông?
"Ba, con về nhà nha."
Như Băng hạ giọng nói đánh thức ông trở về với thực tại. Hà Vĩnh Tường khẽ buông tiếng thở dài rồi lên tiếng trả lời con gái. Ông im lặng không phải vì sợ mất cô mà là vì vở kịch ngày mai, món quà đặc biệt mà ông chủ muốn ông tặng cho Cung gia. Nhưng nếu ngày mai ông xuất hiện ở đó thì mọi bí mật về thân thế của Như Băng mà ông cất giấu bấy lâu nay đều được phơi bày. Và rồi một ngày nào đó ông vĩnh viễn mất cô, đứa con gái ông yêu thương nhất. Nhưng ông không thể vì thế mà không làm những việc mà ông chủ đã giao. Ông không những là người cha mà ông còn là một nô bộc, ông không thể chỉ nghĩ đến con gái ông.
"Con cứ ở lại đó đi,