Trên đường Nguyễn Thị Định, ngôi biệt thự nhà họ Cung trở nên đông vui, náo nhiệt khác với cái vẻ trầm lặng thường ngày. Bên ngoài, lề đường đậu rất nhiều chiếc xe sang trọng, đắc tiền, đây đúng là khung cảnh đám cưới của những kẻ giàu có . Đặng Tuấn Long chỉnh trang trong bộ vest màu trắng tinh, theo sau là người của Đặng gia. Nhìn anh ta là thế, thừa hưởng một tài sản kếch xù, có vẻ ngoài điển trai nhưng đâu ai biết đằng sau cái vẻ đẹp thiên thần ấy là một ác ma, một sát thủ lạnh lùng. Sau thời gian gia nhập tổ chức, hắn dường như đã biến thành một kẻ không có máu và nước mắt. Thế nhưng trái tim hắn lại rung động trước một người con gái như hắn, một nữ sát thủ. Có lẽ vì hắn đã tìm được niềm tin, sự đồng cả yêu thương từ cô cũng nên.
"Cung chủ tịch, Cung thiếu gia."
"Giờ này mà còn gọi ta như thế à? Có phải cậu không muốn làm cháu rể ta không?"
Vừa thấy hai cha con nhà họ Cung, chàng trai trẻ vội đi đến cúi đầu chào một cách lễ phép. Vị chủ tịch nhíu mày nói, khuôn mặt xịu lại tỏ vẻ không vui làm cho chàng trai giật mình. Nhưng rồi hiểu ý ông, anh gãi gãi đầu cười xòa cho qua chuyện. Thật buồn cười, Như Băng đâu phải cháu gái ruột của ông ta anh cần gì phải căng thẳng như thé chứ. Hay tại hôm nay được cùng người mình yêu bước vào lễ đường nên anh vui như thế mặc dù biết rõ đây chỉ là một vỡ kịch do anh và Như Băng dàn dựng lên. Mặc kệ điều đó đi, chỉ cần tận hưởng hạnh phúc của ngày hôm nay thôi cũng quá đủ rồi. Bởi vì sau hôm nay, khi lấy được thứ họ cần thì Như Băng và anh phải trở về với cuộc sống thường ngày, đơn độc và buồn tẻ.
"Cháu xin lỗi ... Ông nội, ba ..."
"Không dám nhận, nếu sau này cậu mà dám làm con gái tôi buồn hay làm nó khóc tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, tôi sẽ lấy mạng của cậu đấy. Hãy nhớ đấy."
Gạt phắt lời chào hỏi của đứa con rể tương lai sang một bên, Cung Hữu Khang gằn giọng nói. Hôm nay là ngày mà ông không mong đợi nhất đã đến, con gái ông phải lấy một người mà cô không hề yêu, một người cùng tổ chức với cô, cũng kính trọng Hà Vĩnh Tường như cô. Ông biết hắn ta, một kẻ dẫn đầu, ngăn cản ông gặp anh vợ của mình. Nói rồi ông quay người bước đi một cách lạnh lùng, một sự cao ngạo của kẻ sinh ra trong gia đình quyền thế. Ai nhìn vào và không cần suy nghĩ cũng biết cậu chủ Cung gia không hề muốn đón nhận chàng rể này một chút nào, hay nói thẳng ra là ông ta rất ghét Đặng Tuấn Long.
Nhìn thái độ khinh ghét người khác của Cung thiếu gia, khuôn mặt Bạch Nhật đanh lại cố che giấu sự giận dữ của mình. Cung Hữu Khang ... nếu không phải vì Như Băng và dãy mật mã kia thì chắc hẳn anh đã không để yên cho ông ta hạ nhục mình như thế. Chỉ hôm nay thôi, sau khi có được thứ mình muốn anh sẽ làm cho nhà họ Cung phải ân hận vì đã xem thường anh. Nhất là cậu chủ Cung gia, để anh xem khi đó Như Băng có ra mặt nói giúp cho người cha hờ này không. Chuyện này đúng là thú vị thật.
"Con cứ mặc kệ ba con đi, sắp đến giờ rôì vào trong thôi."
"Dạ."
Vị chủ tịch già vỗ nhẹ vai chàng trai an ủi, ông rất hiểu tâm trạng con trai khi gả đứa con gái bị thất lạc bao nhiêu lâu nay. Nhưng ông cũng không thể để mặc cho con mình lớn giọng khinh miệt đứa cháu rể này, ông nhất định phải làm gì đó để hai người họ chấp nhận nhau. Mọi việc cứ để sau hôn lễ rồi tính, còn bây giờ phải tiếp tục đám cưới của cháu gái mới được. Chỉ khi đám cưới này kết thúc ông mới có thể thật sự an tâm và cho gọi Tử Lăng trở về. Có thể chính hôn lễ này sẽ đánh chìm cái tình yêu không nên có giữa họ. Hi vọng hôn lễ này sẽ kết thúc mọi đau khổ của cả quá khứ và tương lai
Trong khu vườn rộng lớn của ngôi biệt thự Cung gia đông nghịt người, không khí vui vẻ náo nhiệt. Chú rể đứng gần bàn họ hai nhà, hai tay chấp phía trước háo hức chờ đợi. Đâu đó trong đám khách đến tham dự có một người đàn ông mặc chiếc áo parka sẫm màu. Khuôn mặt ông ta âm trầm, trên người toát lên một mùi sát khí nồng nặc. Nhưng ai mà để ý, họ chỉ đến đây vì cô dâu, chú rể thôi. Ai cũng ngồi vào chỗ yên vị, giữa lối đi hai hàng dâu phụ, rễ phụ bước chầm chậm, đi phía trước là hai thiên thần nhỏ tung hoa dẫn đường cho cô dâu. Như Băng thướt tha trong bộ seri cô dâu màu trắng đi phía sau cùng. Thấy cô dâu tiến vào trong, những người có mặt ở đây đứng dậy vỗ tay hân hoan chúc mừng. Dẫu thế nhưng ai cũng có thể nhận ra vẻ mặt lạnh lùng, thoáng nét buồn rầu của cô dâu. Một đám cưới gượng ép không có tình yêu.
"Em đẹp quá."
Nắm lấy tay cô gái Bạch Nhật mỉm cười hạnh phúc, trầm trồ khen nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh nhạt của cô gái. Anh biết đây là một vở kịch nhưng ít nhất cô nên hé một nụ cười,