Nữ Sát Thủ Tuyết Băng

Tỷ Tỷ Mất Tích


trước sau

Đặt nàng dựa vào vách tường. Điểm huyệt cầm máu. Tay cầm kiếm đâm xuyên qua trái tim của tên đã khiến nàng bị thương.Hôm nay, các quan viên cứ kiếm cớ giữ chân anh lại.Nếu anh không về kịp chỉ có nhặt xác của cô thôi.Xử lý ổn. Anh nói với ám vệ:- Phong tỏa phủ. Một con ruồi cũng không để chạy thoát.Âu Phong như ác quỷ mặt lạnh khát máu di chuyển thần tốc. Kiếm chuẩn và chính xác từng cắt đôi những tên sát thủ bịt mặt này. Kiếm sắc bén chém xuyên qua người như chém bùn.Âu Phong lạnh lùng nói:- Các người dám động vào người của ta. Nói, ai sai khiến các người?Còn vài tên muốn cắn thuốc độc bị anh bẻ gãy khớp hàm.- Muốn chết sao? Đâu có dễ vậy.Anh truyền lời cho ám vệ:- Bắt lấy chúng, giam lại.Âu Phong bước khiên Tuyết Băng lên bế lên giường.Anh xé tay áo của nàng. Rồi xé tà áo lót mềm của mình quấn cầm máu lại. Âu Phong nhẹ giọng nói:- Nàng còn bị thương ở đâu không?Tuyết Băng sắc mặt tái nhợt lắc đầu:- Ta không sao!Thái y chưa kịp chạy tới thì bên tin tức của A Liên và Uyển Uyển truyền tới:- Thiên Tuyết bị các môn phái truy bắt.Âu Phong vào Hoàng cung lấy lệnh quyền huy động quân lính.Tuyết Băng hồi phục một nửa nội công. Cô được Âu Phong đưa Lệnh Bài có thể sai khiến quân lính của mình đi trước.Mặc dù, anh rất lo lắng nhưng sắc mặt lo lắng và bất an của nàng khiến anh mềm lòng.- Ta sẽ theo sau. Thông báo cho ta biết nàng ở đâu?Tuyết Băng gật đầu:- Được.Khi Tuyết Băng cùng quan quân triều đình tới nơi thì nơi này xác người có thể chất thành mấy ngọn núi. Nhiều binh lính nôn khan.Do bị thương Tuyết Băng không thể sử dụng khinh công. Liền lấy ngựa đi trước. Quân lính đi sau. Âu Phong nhận được tin cũng từ hoàng cung chạy tới tiếp ứng. Theo sau đoàn người đi trước của Tuyết Băng.Âu Phong chỉ huy quân lính vây bắt võ lâm còn sót lại. Đám người Ma Cung không vì thế mà dừng lại. Họ như ác quỷ bước ra từ địa ngục. Cả người thấm đẫm máu tươi như một cổ máy giết người. Tiếp tục huyết tẩy võ lâm. Khiến binh lính khiếp sợ. Có phải chết dưới tay giặt cùng lắm một đao là xong. Nhưng cũng không đến mức như trước mắt gặp đoàn người ma quỷ của Ma Cung.Tuyết Băng không ngừng tìm kiếm Ma Thiên Tuyết.Trong đám người của tứ hộ pháp. Cô cố gắng tách họ ra khỏi cuộc chiến. Nhưng vẫn không thấy. Cô chạy đến chỗ Ngọc Minh Đoàn. Lay anh ta:- Tỷ của ta đâu? Thiên Tuyết đâu?Ngọc Minh Đoàn đưa tay chỉ về hướng vách núi. Cả gương mặt từng được Thiên Tuyết khen là đẹp nhất nam sủng của cô ta giờ cũng bị máu vấy bẩn. Ánh mắt vô hồn. Tuyết Băng

hét lên:- Ta không tin. Ngươi nói dối. Tỷ có võ công hơn người.Tuyết Băng đi đến sát vách núi thấy một kiếm một đao của Thiên Tuyết hay sử dụng đầy máu. Đao còn cắm vào người của một đạo cô. Cô khóc thét lên:- Sao tỷ nỡ bỏ lại ta hả? Đồ xấu xa.Ánh mắt sắc bén và điên cuồng nhìn vào thi thể của đạo cô kia. Như muốn mổ xẻ nó ra xem bên trong như thế nào. Tuyết Băng cầm kiếm không ngừng đâm vào thi thể của đạo cô. Đâm đến khi không còn nhận ra được đâu là da đâu là thịt nữa. Tay không còn chút cảm giác. Từ từ ngã xuống.Âu Phong đến ôm lấy Tuyết Băng thì cô liền ngất xỉu.Anh ta nhanh chóng ôm Tuyết Băng lên ngựa chạy về phủ. Âu Phong sai người vào hoàng cung mời thái y giỏi nhất về phủ. Vội vàng hỏi:- Thái y, nàng sao rồi?- Bẩm vương gia, vương phi vì mất máu quá nhiều và không được nghỉ ngơi dẫn đến kiệt sức. Sức khỏe không nguy hiểm nhưng thai nhi khó bảo toàn.- Người im miệng. Ta ra lệnh cho người dùng mọi cách cứu cho được đứa bé này. Kể cả dùng các dược liệu quý hiếm nhất.- Nô tài sẽ cố gắng hết sức.Sau ba ngày, Tuyết Băng vẫn không tỉnh. Âu Phong rất lo lắng. Ngày ngày anh đều dùng thảo dược quý hiếm nhất. Âu Phong hỏi thái y:- Sao nàng vẫn chưa tỉnh?Thái y cố bình tĩnh nói:- Bẩm vương gia khí huyết của vương phi đã ổn định. Sắc mặt hồng hào. Tạm thời không còn nguy hiểm.Anh hỏi lại:- Khi nào nàng mới tỉnh lại?Thái y mất bình tĩnh:- Chậm nhất một tuần vương phi sẽ tỉnh lại.Âu Phong lạnh lùng lên tiếng:- Nếu nàng không tỉnh lại người liệu cái đầu trên cổ của mình đi.Thái y cùi sạp xuống đất.- Vương gia tha mạng.Một tuần trôi qua, Tuyết Băng vẫn nằm yên trên giường không có dấu hiện tỉnh lại.Âu Phong mặt xanh xao râu ria ngồi bên mép giường.- Sao nàng không chịu tỉnh? Chỉ cần nàng mở mắt thôi. Nàng muốn gì ta cũng đồng ý.Anh lấy trong chiếc áo một chiếc vòng mang vào tay nàng. Chiếc vòng Ngọc Thạch mà mẫu thân anh đã để lại. Anh sợ đưa cho nàng thì nàng lại chạy trốn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện