Tuyết Băng tỉnh dậy thấy trên tay mình đang cầm một chiếc vòng Ngọc Thạch. Và cô vẫn đang ở viện bảo tàng. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ chớp nhoáng. Bỏ chiếc vòng vào trong áo. Chiếc chuông báo động vang lên. Cô nhanh chóng rời khỏi đó. Bước chân cô nhẹ tênh. Di chuyển như lướt trên mặt đất. Bay qua vách tường cao.Cô cảm thấy nếu là giấc mơ thật không đúng. Cô vẫn có nội công. Nó không phải giấc mơ. Cô đã trở lại hiện đại.Âu Phong vừa chớp mắt. Trên giường một ánh sáng từ chiếc vòng loé sáng. Người đang nằm trên giường biến mất. Chỉ còn chiếc vòng nằm im ở đó. Âu Phong hét lên:- Không.Anh tìm kiếm xung quanh giường. Không phải anh hoa mắt. Thật sự, Tuyết Băng đã biến mất ngay trước mắt của anh. Anh gần như tuyệt vọng tìm kiếm. Cửa phòng đóng im suốt ba ngày. Anh nhìn chăm chăm vào chiếc giường. Như nàng vẫn nằm đó. Đến khi anh chìm vào hôn mê. Thời gian chăm sóc cô anh không nghỉ ngơi. Liều mạng ở bên túc trực không rời nửa bước.Tuyết Băng đã hoàn thành nhiệm vụ liền trở về cô nhi viện nơi tỷ tỷ của mình. Cô tìm kiếm tỷ tỷ của mình:- Tỷ Tỷ.- Ta đây. Em đã làm xong việc rồi sao?- Vâng.Cô ôm tỷ tỷ nước mắt nhỏ xuống. Tỷ tỷ cô kinh ngạc.- Em sao thế?- Ta nhớ tỷ lắm.Tỷ tỷ cười bảo:- Hôm nay chỉ đi có một tí thôi mà.- Không, ta đã đi đến một nơi khác.Tuyết Băng kể tất cả mọi chuyện cho tỷ tỷ nghe. Cô đưa chiếc vòng cô đã trộm ra cho tỷ tỷ xem.- Tỷ xem là nó đó.- Em nói thật sao? Làm sao có chuyện như vậy được.Cô không vội giao chiếc vòng cho khách hàng, liền mang theo bên người.Một tháng trôi qua, cô bắt đầu thấy nhớ một người. Thỉnh thoảng hay thất thần. Cô ăn nhiều hơn và ngủ nhiều hơn. Đến béo lên một vòng tỷ tỷ cứ chọc cô:- Ta thấy dạo này em hơi tròn thì phải.- Có không, sao em không thấy?Tỷ tỷ vừa nói vừa bưng đĩa cá kho đi tới. Tuyết Băng liền nôn khan.- Oẹ.. ọe..Sắc mặt cô nhăn nhó. Tỷ tỷ liền hỏi:- Em sao thế?Tuyết Băng lắc đầu:- Em không sao đâu tỷ. Chỉ cảm thấy trong người hơi khó chịu trong người.Tỷ tỷ nghi ngời hỏi:- Biểu hiện của em giống như mang thai. Chiều nay tỷ rảnh để tỷ dẫn em đi bệnh viện xem sao?Tuyết Băng kinh ngạc:- Kinh nguyệt tháng này em chưa có.Tỷ tỷ nghiêm mặt:- Để ta đưa em sớm.Tuyết Băng thở dài:- Vậy cũng được.Nếu thật sự mang thai thì con của cô phải làm sao đây. Cô biết tìm ai chịu trách nhiệm bây giờ. Chẳng lẽ, nó phải sinh ra ở trong cô nhi viện.Lỡ như có người hỏi cha đứa bé là