- Nàng không biến mất nữa chứ?Âu Phong như đứa trẻ. Nhìn nàng nói.Tuyết Băng thản nhiên đáp lại:- Ta cũng không biết. Chắc có lên quan đến chiếc vòng.Âu Phong nghi ngờ hỏi:- Nàng không phải người ở đây đúng không?Cô thật thà trả lời:- Đúng ta đến từ tương lai. Một nơi rất khác nơi này.Âu Phong nhăn trán suy nghĩ. Buột miệng nói:- Mẫu thân của ta cũng từng bảo. Người không phải người ở đây. Người đến từ nơi khác.Tuyết Băng cũng bất ngờ:- Thật sao?Âu Phong lạc vào quá khứ nói:- Ừ, trước khi qua đời người đã nói vậy. Ta tưởng người chỉ đang hồ đồ. Khi nàng biến mất. Ta mới chắc chắn mẫu thân nói là sự thật.Tuyết Băng vội hỏi:- Người có nói làm cách nào trở về tương lai không?Âu Phong lắc đầu nói:- Không, người không kịp nói thì đã tắt thở rồi.Tuyết Băng lẩm bẩm:- Chẳng lẽ, ta phải sinh con ở cổ đại. Ở đây..Âu Phong cắt ngang suy nghĩ của nàng nói:- Nàng muốn đi đâu?Nàng theo quán tính nói:- Ta muốn về hiện đại.Âu Phong u sầu:- Còn ta. Nàng không muốn ở lại với ta sao? Nàng là Vương phi của ta.Tuyết Băng lạnh nhạt nói:- Ta không muốn ở lại đây.Anh lại hỏi:- Nàng không một chút luyến tiếc ta sao?Cô miễn cưỡng trả lời:- Có một chút.Âu Phong hôn lên môi nàng. Áp vào ta nàng thì thầm:- Chỉ một chút cũng được rồi.Tuyết Băng bị hơi thở của Anh làm cho ngứa ngáy.- Người tránh ra xa tí.- Không.Anh lướt theo dọc vành tai đến cổ nàng.- Ta rất nhớ nàng. Nàng có nhớ ta không?- Không có.- Nàng đang nói dối.- Ta không có.Đêm đó, anh nhẹ nhàng đưa nàng bay bổng. Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng phát ra trong phòng.Tuyết Băng ngủ say trên cánh tay của anh. Gương mặt đầy đặn hơn. Thân hình tròn trịa hơn. Hương thơm vẫn vậy.Anh muốn biết về thế giới của nàng. Muốn biết nơi nàng sinh ra và lớn lên. Anh nói nhỏ vào tai nàng:- Ta yêu nàng.Tuyết Băng vẫn vô tư ngủ. Giấc ngủ rất sâu. Cô đang quen ngủ trong lòng của anh. Nó rất ấm áp.Vài hôm tịnh dưỡng và bồi bổ, Tuyết Băng la hét:- Ngươi muốn biến ta thành heo sao?Cô đi thăm A Liên và Uyển Uyển. Thiên Tuyết đã mất tích vài tháng rồi. Ai cũng bảo lành ít dữ nhiều. Nhưng cô không tin.Khi cô trở lại Âu Vương Phủ. Đám tiểu thiếp trước đó đều bị đuổi đi. Âu Phong nói:- Ta chỉ cần một người là nàng thôi.Tuyết Băng không thể nói không cảm động. Có lẽ, nàng đã yêu anh mất rồi.Người ta chỉ biết đến một vương gia đào hoa và lạnh lùng. Một chiến thần vĩ đại. Nhưng không ai biết một Âu Phong thích làm nũng và ấm áp. Một Âu Phong có thể vì cô mà vứt bỏ rừng hoa. Một bờ vai để mọi lúc cô đều có thể dựa vào.Ngày lâm bồn,