Editor: Mướp
Phân loại đồ ăn xong, Khương Nhan giữ nguyên động tác lúc đầu, chỉ tay vào ống kính: “Nhìn xem tổ chương trình keo kiệt chưa kìa.
” Anh trai quay phim như thăm dò nhìn thoáng qua, hẳn những thứ này không thể nào là đồ ăn ngon.
Hai người phân công xong, Khương Nhan đeo balo đồ ăn, Giang Dịch Hành đeo balo mang những vật cần thiết còn lại.
Một chiếc nặng trịch, một chiếc rỗng, nhìn chung cũng không có nhiều khác biệt.
Chà, đúng là như vậy, bọn họ đều bỏ ra sức lao động cân bằng, công bằng, công khai, công chính.
Giang Dịch Hành đi theo bản đồ, Khương Nhan nối bước theo sau, hai người hài hòa như một tiểu đội ngũ.
Đi liên tiếp hai giờ đồng hồ, Giang Dịch Hành cuối cùng ngừng bước, nói một câu như tiếng trời.
“Nghỉ ngơi một chút đi.
”
“Cảm ơn trời đất.
” Khương Nhan nghe xong nhìn xung quanh tìm một chỗ thích hợp để nghỉ chân, cách đó không xa có một cục đá tương đối bằng phẳng, cô đi qua ngồi lên đó, tảng đá bị ánh nắng chiếu ấm áp.
Cô ôm balo trước ngực, kéo khóa, cô lấy ra hai bình nước, ném cho Giang dịch Hành đang đứng một bình.
Bình nước bay lên không trung vẽ lên thành một đường vòng cung, rơi xuống bàn tay vững chắc đang vươn ra của anh.
Anh uống vào mấy ngụm, sau đó nhìn nửa bình nước đã vào bụng Khương Nhan, anh nhắc nhở: “Cô nên uống tiết kiệm một chút, bây giờ mà uống hết thì xíu nữa không còn đâu.
”
Khương Nhan ngậm một ngụm nước lớn trong miệng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, sau đó kéo khóa ba lô ra đếm từng chai một: “Tổng cộng có bốn bình nước, mỗi bình 500ml nước, đã uống một nửa rồi.
”
Này làm sao mà đủ! Còn tận bốn ngày rưỡi, hai người…hai bình nước!
Giang Dịch Hành vặn chặt nắp chai nước, định quăng qua như vừa rồi cho Khương Nhan nhưng sau đó anh hơi dừng tay, cuối cùng quyết định đi qua chỗ cô, chẳng may ném run tay một cái, rớt xuống đầu cô bị chấn thương não thì không tốt.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đá một hòn nhỏ vào giày của Khương Nhan, khiến cô ngẩng đầu lên sau đó lại cúi xuống tiếp.
“Đừng mặt mày ủ rũ nữa.
”
“Đã không có nước uống rồi còn không cho tôi khổ sở một chút được à?”
Ăn lương khô mà không có nước uống, kinh khủng biết nhường nào, chỉ nghĩ đến thôi là nuốt không nổi rồi.
Giang Dịch Hành trải bản đồ lên mặt đất, tiếp đó dùng bút chỉ lên bản đồ, nắp bút không biết đã rơi ở chỗ nào.
“Cô nhìn đi, từ đây đến đầu con sông cách nhau không quá 4km, chúng ta có thể đến đó để bổ sung thêm nước, trong ba lô có một chiếc máy lọc nước cầm tay.
” Giang Dịch Hành giải thích cho cô hiểu.
Khương Nhan nhìn địa điểm mà anh đang chỉ, dưới đầu bút đúng là có một nguồn nước, không chỉ vậy phía sau cũng có, tuy hơi loạn nhưng vẫn rất cân đối.
Đột nhiên Giang Dịch Hành xích lại gần tai cô, nhỏ giọng nói một câu: “Tổ chương trình chọn địa điểm đều đã khảo sát xong xuôi hết rồi, sao có thể thật sự làm khó chúng ta.
”
Khương Nhan nhìn anh cười, cảm thấy sao cứ hơi gian trá kiểu gì đó, con người này nhìn sao cũng không thấu được.
Đúng vậy, sao có thể để bọn họ thật sự chịu đói, mặc dù có cảm giác hơi gian dối nhưng dù gì thì chương trình cũng dành cho khán giả mà khán giả thì chỉ đơn giản muốn xem bọn họ trải qua quá trình khó khăn trắc trở như thế nào, cùng với đó là những câu chuyện xảy ra xung quanh họ, nếu thật sự để bọn họ bán sống bán chết đi về phía đích điểm thì chương trình này còn có ý nghĩa gì nữa, khán giả xem chương trình này chỉ để giải trí chứ không phải tự tìm ngược đãi cho chính bản thân mình cũng như người tham gia chương trình.
Những khó khăn, sóng gió nho nhỏ sau đó là cách giải quyết hoàn mỹ để bắt đầu cuộc chơi.
Giang Dịch Hành chỉ cần nói một câu có thể đả thông suy nghĩ của Khương Nhan, cô đóng nắp bình nước rồi bỏ vào balo, tinh thần tỉnh táo hơn chút: “Tiếp tục lên đường đi.
”
“Đúng là phái hành động.
”
Nước khoáng vơi đi một ít nên bước chân của Khương Nhan cũng nhẹ nhàng hơn, cô đi cách anh một khoảng, trước mắt cô là hình ảnh Giang Dịch Hành với chiếc ba lô nặng trịch trên vai, thật sự cô nhìn không nổi nữa rồi, tựa như không thể áp bức người khác như vậy.
Còn Giang Dịch Hành vẫn như cũ, cẩn thận cực kỳ, anh nhìn vào bản đồ tìm đường, không biết người phía sau đang có âm mưu gì.
Khương Nhan đi nhanh lên mấy bước, đến khi bước đến bên cạnh anh, cân nhắc mở miệng: “Hay là để vài thứ gì đó vào ba lô của tôi đi.
”
Một câu khiến cả hai người đều ngây ngẩn, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Giang Dịch Hành cũng không hẳn là người cẩn thận, ngay lập tức hạ ba lô xuống, lấy một bó dây thừng ra, một tay còn mò mò trong ba lô như muốn lấy thêm ra cái gì đó.
Nhìn tư thế của anh, Khương Nhan cảm thấy bản thân mình không nên nhiều lời như vậy, quả quyết cầm lấy bọc dây thừng trên tay anh bỏ vào balo, động tác nhanh nhẹn kéo khóa lại, rồi mang lên lưng, bước lên phía trước, toàn bộ hành động diễn ra trơn tru mượt mà.
Người này thật không khách khí, chả có một tý phong độ ga lăng nào, sao không thể chỉ nghe cô nói vậy thôi, quá thực tế rồi.
Giang Dịch