Editor: Mướp
Hai người ngồi ở cạnh bờ sông, mặt sông gợn sóng dập dềnh, dòng nước cực kỳ êm dịu, nước sông hơi cạn lại yên bình, có thể nhìn thấy con côn trùng ở dưới sông uốn éo qua lại, bộ dáng chết không nhắm mắt.
“Sẽ có cá mắc câu sao?”
“…Chắc là có.”
Giạng nói của Giang Dịch Hành có hơi không xác định, đã ngồi đây hơn nửa tiếng rồi sao vẫn chưa có con cá nào bơi qua?
Chẳng lẽ những con cá trong thâm sơn rừng rậm này lại thông minh hơn anh?
“Lừa đảo.”
Nói xong những lời này, Khương Nhan lại lấy lương khô trong ba lô ra tiếp tục gặm, sự thật đã chứng minh tất cả những điều hoang tưởng chỉ có ở trong mơ mà thôi, canh cá là không thể nào có, cái gì có trong tay mới là sự thật.
Giang Dịch Hành nghe thấy tiếng xé bao lương khô, không chút lưu tình cướp đi sự thật ở trong tay Khương Nhan.
Lương khô bị tách thành hai khối nhỏ, anh ném xuống nước, kết quả chưa được một phút đồng hồ, khối lương khô nhỏ đã bị trôi dạt đến phương xa theo dòng nước.
“Đồ phá của.” Khương Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Giang Dịch Hành không nghe được câu nói của cô, trong mắt dấy lên tia hy vọng.
Anh bỏ cần câu, cởi giày, vén ống quần lội xuống nước một các thuần thục.
Khương Nhan ở sau lưng anh trừng mắt không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể nhìn thấy anh vừa xắn tay áo sau đó di chuyển tảng đá bên bờ sông cuối cùng thả vào trong dòng nước.
Tốt xấu gì hiện tại cũng là một tiểu thịt tươi đang hot, à không, là lão zombie, sao có thể không chú trọng đến hình tượng như vậy được, nhân viên quay phim phía sau hai người vẫn còn đang giơ máy quay ghi hình, Khương Nhan lặng lẽ vuốt vuốt tóc.
Giang Dịch Hành dùng tảng đá ngăn dòng nước lại, sau đó cầm lương khô bóp vụn thả vào trong dòng nước.
Dòng nước trôi chậm hơn một chút, những mảnh vụn lương khô ngâm nước nở bung bét, xoay tròn trong đó.
Cành cây dùng để làm cần câu thô sơ, Giang Dịch Hành lấy dao vót nhọn hoắt, nắm ở trong tay, thời gian dần trôi qua cũng có vài con cá bơi đến, những con cá thảnh thơi ăn vụn lương khô trong nước.
Khương Nhan tò mò, chậm rãi nghía qua, chỉ thấy Giang Dịch Hành giơ gậy lên rồi đâm thẳng vào đầu một con cá đen xám, đuôi cá vùng vẫy trong nước không ngừng như không cam tâm bị con người dễ dàng bắt lấy như vậy.
Quả nhiên phương pháp thô bạo là phương pháp hữu dụng nhất.
Trong khoảnh khắc thú vị nên được ghi danh vào những khoảnh khắc lịch sử này, Khương Nhan nhìn con cá vùng vẫy như đang nhìn thấy món canh cá đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt vẫy mời cô.
Dường như Giang Dịch Hành hiểu rõ trong đầu cô suy nghĩ gì, nói một câu phá vỡ giấc mộng cô đang mơ tới: “Không có nồi, không làm được canh cá, chỉ có thể nướng lên thôi.”
Nướng cũng không tệ lắm, so với lương khô ngon hơn nhiều, Khương Nhan cảm thấy có thể vượt qua được rồi.
Giang Dịch Hành dùng sức đập con cá xuống đất, con cá như đã chết không còn động đậy nữa.
Sau khi cá chết, Giang Dịch Hành bắt tay vào làm sạch cá để nướng lên.
Dụng cụ rất đơn giản, không có gia vị chỉ có thể nướng lên một cách nguyên thuỷ nhất.
Anh tạo một vòng tròn trên mặt đất ngăn ngừa lửa bén ra ngoài dẫn tới hỏa hoạn, rồi chồng các cành củi khô lên bắt đầu đốt cháy, ngọn lửa từ từ bừng lên, hai người ngồi đối diện nhau, trong tay mỗi người cầm một cây củi lớn, đầu gậy gỗ xuyên một con cá đã bị cắt đi phần đầu.
Cái này là yêu cầu của Khương Nhan.
“Vẫn nên chặt đầu đi, bằng không nhìn bộ dạng chết không nhắm mắt của nó…”
Giang Dịch Hành cầm đuôi cá trong tay nghĩ thầm, chặt đầu đi không phải tàn nhẫn hơn à?
Khương Nhan không biết nướng cá, Giang Dịch Hành làm như thế nào cô cũng làm y chang như vậy, mặt này hơi khô một chút thì đổi âng mặt kia, cho đến khi cả hai mặt được nướng vàng óng, mùi thơm lan toả xung quanh, khơi gợi cảm giác thèm thuồng của hai người.
Giang Dịch Hành đưa cá lên mũi hít hà, sau đó lại hạ xuống ăn thử một miếng, anh nói với Khương Nhan: “Được rồi, có thể ăn.”
Nói xong anh đưa con cá trong tay mình cho Khương Nhan, sau đó cầm con cá của cô tiếp tục nướng.
Khương Nhan sững sờ nhìn anh: “Cá của tôi bị sao à?”
Giang Dịch Hành nhìn con cá còn sống kia nói: “Không ăn thì đổi lại?”
Khương Nhan nhìn hai con cá sau đó nở nụ cười xinh đẹp, há miệng cắn một miếng.
Mặc dù không có một chút gia vị nào nhưng ăn vào không bị tanh, còn có vị cá tươi mới.
Khương Nhan