- Editor : Hàn
- Chương này Phàm tỷ khả ái quá trời >///< Người ta quay phim thôi mà mẻ cũng tưởng thật, chen mồm vô :)))
----------------------------------------
Một đêm yên lặng.
Ngày thứ hai.
《 Manh động thiên hạ 》cảnh thứ ba mươi hai màn thứ nhất, trước vách núi.
"Tiêu Phượng, ngươi tại sao phải làm như vậy? !" Đào Hân rút kiếm chỉ vào Hứa Hạ, mặt đầy tuyệt vọng, tay cầm kiếm run rẩy .
Mục Tiểu Phàm ở bên cạnh xem sợ mất mật, chỉ sợ đối phương trượt tay, dùng kiếm gây thương tổn đến nữ thần nhà cô.
Hứa Hạ cụp mắt xuống, mím chặt môi không nói một lời.
"Ngươi nói a!" Đào Hân cầm kiếm tiến lên một bước, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, viền mắt ửng hồng.
"Làm liền làm ." Hứa Hạ nhấc mâu nhìn về phía nàng, vẫn là mặt không hề cảm xúc mặt.
"Ngươi..." Đào Hân nghẹn ngào một hồi.
"Cắt!" Lưu đạo diễn hô một tiếng, "Thuốc nhỏ mắt."
Mục Tiểu Phàm: "..."
Hai phút, tiếp tục.
"Ngươi... Ngươi tại sao phải làm như vậy." Đào Hân nước mắt một giọt rồi hai giọt chảy xuống.
Mục Tiểu Phàm: "..." Hiểu biết tăng lên .
Hứa Hạ cong khóe miệng lên, nụ cười tà mị treo bên mép, "Lam Mạt Nhi, nếu đã chắc chắn, cần gì phải quan tâm ta làm như vậy?"
"Ngươi cho rằng ta muốn quan tâm, ngươi cho rằng ta ngàn dặm xa xôi lại đây, cũng chỉ là hỏi ngươi chuyện này có phải là ngươi làm ?" Đào Hân môi run rẩy, tay nắm kiếm càng them run lợi hại, đột nhiên, nàng vững vàng nắm chặt kiếm, trầm giọng nói: "Ta là tới giết ngươi." Nói xong, liền đẩy kiếm đi tới.
"Không..."
Toàn bộ trường quay phim: "..."
"Ngươi còn tới thật, kiếm này..."
"Tiểu Phàm." Hứa Hạ liền vội vàng kéo Mục Tiểu Phàm, nếu không liền muốn cùng Đào Hân gây sự.
"Người bạn nhỏ, đây là đạo cụ, không gây thương tích." Khóe miệng Đào Hân mang theo ý cười, mặt tươi cười nhìn Mục Tiểu Phàm sốt ruột.
Mục Tiểu Phàm: "..." Cô quên mất...
Vừa thấy khoảng cách kiếm gần kia nữ thần như vậy, cô theo phản xạ có điều kiện xông lên, hoàn toàn quên mất đây là quay phim truyền hình.
Lưu đạo diễn bọn họ cũng cười một trận, phất tay một cái nói: "Được rồi, trước nghỉ ngơi một giờ, vừa vặn ăn cơm trưa."
"Xin lỗi." Mục Tiểu Phàm áy náy nhìn mọi người.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Lưu đạo diễn cười nói, vừa muốn đi, sau đó nghĩ tới cái gì, lại xoay người lại nói: "Vừa vặn, tiếng hô của cô, có thể làm cho kịch bản tăng thêm tình tiết, một hồi cô liền lên lộ mặt đi."
Mục Tiểu Phàm: "..."
Mọi người: "..."
"Mộc biên kịch a, đến đến, chúng ta thảo luận một chút chỗ này." Lưu đạo diễn nói nhanh như mưa lướt qua.
Mục Tiểu Phàm: "..."
"Học tỷ..." Mục Tiểu Phàm một mặt quẫn bách nhìn về phía nữ thần.
"Không có chuyện gì, vừa vặn có thể lộ mặt." Hứa Hạ cười nói.
"Người bạn nhỏ, em khẩn trương với học tỷ nhà em làm gì a~?" Đào Hân đi tới nói.
Đào Hân, một đại minh tinh, chỉ nói tới kịch bản《 manh động thiên hạ 》, học tỷ nhà cô một tập ba mươi vạn, mà Đào Hân, là sáu mươi vạn, gấp hai lần học tỷ nhà cô.
---------------------------
Hàn: Phải nói là đoạn trên hông biết ed sao luôn á =))) Nguyên văn:
Đào hân, một đường đại già, liền lấy 《 manh động thiên hạ 》 một tập phiến thù mà nói, .................
---------------------------
Mục Tiểu Phàm liếc nàng một cái, không nói lời nào. Cô còn Cô còn nhớ tin hot ngày hôm qua trên weibo là hình ảnh hai người trên sân khấu kịch truyền hình, thậm chí còn có hình hài tử tương lai của các nàng, nghĩ tới đây, nàng càng thêm mất hứng.
Đào Hân nhướng mày, nói với Hứa Hạ: "Bạn nhỏ của cậu tính khí thật lớn a~."
Đương nhiên, năm đó chị đây từng là bá vương, nếu không phải vì nữ thần, tôi hiện tại sẽ cùng cô đánh một trận, Mục Tiểu Phàm oán thầm .
Xem vẻ mặt đó của Mục Tiểu Phàm, Hứa Hạ liền biết đối phương đang oán thầm cái gì , cười một cái nói: "Tôi sủng."
Đào Hân: "..."
Mục Tiểu Phàm: "... !"
"Quả thực ngược cẩu a~, để những cẩu độc thân như chúng ta sống thế nào a!" Đào Hân làm vẻ mặt sống mà không thể yêu.
Mục Tiểu Phàm mặt mê muội nhìn nữ thần nhà cô, nếu không phải hiện tại đang ở nơi công cộng, cô hận không thể nhảy đến trên người nữ thần. Cô làm sao xưa nay không biết, nữ thần nhà cô ngang ngược như thế?
Nàng tính khí thật xấu a!
Tôi sủng!
"Học tỷ, em thật là yêu chị a~!" Mục Tiểu Phàm dùng âm thanh hai người có thể nghe được nói.
Hứa Hạ khóe miệng cong lên, "Ừm."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Hứa Hạ nói.
"Được." Mục Tiểu Phàm theo sát phía sau.
"Chị Hạ, cơm hộp của ngài." Tiểu Lý đem cơm hộp lấy được đến trước mặt Hứa Hạ.
"Cảm ơn Hứa Hạ tiếp nhận.
Tiểu Lý cười lên, lập tức ánh mắt nàng chuyển tới trên người Mục Tiểu Phàm, nụ cười trên mặt càng sâu , "Chị Tiểu Phàm, cơm hộp của chị ở đây."
"Nga nga, cảm ơn." Mục Tiểu Phàm bị nhiệt tình của đối phương làm cho bối rối.
"Vậy ta cũng đi ăn cơm , bai~." Tiểu Lý nói xong liền chạy.
Mục Tiểu Phàm cầm hộp cơm, nhìn bóng người cô gái rời đi, "..."
"Em muốn nhìn tới khi nào?" Hứa Hạ dừng đũa cau mày nói.
"Nhìn cái gì?" Mục Tiểu Phàm mờ mịt nhìn nàng, sau đó nghĩ đến ngày đó bị áp tường, nhất thời nở nụ cười, đặt mông trên ghế ngồi ở bên người nữ thần, một bên mở nắp hộp cơm ra, một bên ở bên tai nữ thần nói: "Học tỷ, chị lại ghen ?"
Hứa Hạ hạ mí mắt xuống, ăn cơm hộp không nói một lời.
Mục Tiểu Phàm cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, cầm lấy đũa ăn cơm hộp của mình , nhìn thấy trong hộp cơm có hai cái đùi gà, thở dài nói: "Đoàn phim quá giàu có , dĩ nhiên có hai cái đùi gà."
Hứa Hạ: "..."
"Ta chỉ có một cái." Hứa Hạ trừng mắt nhìn hộp cơm dư ra một cái đùi gà của cô.
"Hả?" Mục Tiểu Phàm ngậm lấy đùi gà nhìn về phía hộp cơm của nàng, đúng là chỉ có một, sau đó nhìn hộp cơm của người đối diện bên kia, phát hiện cũng chỉ có một cái, "Có thể em may mắn, nhận được hai cái." Mục Tiểu Phàm nói xong, ánh mắt trong lúc vô tình thấy tiểu Lý ở cách xa mấy mét phất tay với cô.
Mục Tiểu Phàm: "..."
"Học tỷ, ăn đùi gà." Vì thoát khỏi nghi ngờ, Mục Tiểu Phàm vội vàng đem một cái đùi gà khác để vào trong hộp cơm của nữ thần.
"Chị ăn cái này." Hứa Hạ cầm đùi gà trong miệng cô, cúi đầu bắt đầu ăn.
"Cái đó em đã ăn qua." Mục Tiểu Phàm trợn mắt, vẻ mặt không dám tin nói.
Hứa Hạ nhẹ nhàng nói một câu, "Cũng không phải chưa từng ăn qua nước miếng."
Mục Tiểu Phàm nhất thời sặc nước miếng của chính mình, ho khan một hồi lâu mới dừng lại, đỏ mặt trợn mắt nhìn nữ thần một chút, cầm hộp cơm điên cuồng ăn.
Cô phát hiện học tỷ càng ngày càng tệ , dĩ nhiên có thể không phân trường hợp mà nói lời ám muội như vậy.
Nghĩ tới đây, mặt cô càng đỏ.
Buổi chiều cảnh quay có chút bạo.
Cảnh hôn lưỡi + giường