- Editor: Hàn
- Đi viết truyện, nhớ lại mình chưa edit chương mới, lật đật phóng qua đây, chợt khựng lại, "Mình ed đến chương mấy rồi nhỉ..." =))) Thi không như ý, não tui cũng rớt theo luôn rồi ????????????
---------------------
"Ân... Ân..." Mục Tiểu Phàm siết chặt quần áo nữ thần, vùi đầu trong ngực đối phương hừ hừ , to tiếng thở hổn hển, khiến mắt Hứa Hạ tối dần.
Ngay sau đó Mục Tiểu Phàm kêu to một tiếng, thân thể co giật mấy lần, cuối cùng ngã vào ngực nữ thần.
Hứa Hạ ở bên tai cô hôn một cái.
"Có khỏe không?" Hứa Hạ vén sợi tóc trên mặt cô lên, quan tâm hỏi.
"Không tốt." Mục Tiểu Phàm sắc mặt không tốt ngồi dậy, nhíu mày nói: "Em đem quần áo của Hân tỷ làm bẩn ."
Bởi vì thế thân, hơn nữa Mục Tiểu Phàm có vóc người gần như giống Đào Hân, cho nên đoàn phim trực tiếp để cô mặc quần áo của Đào Hân, mà vừa rồi, cô lại mặc bộ quần áo này, cùng nữ thần làm chuyện như vậy, ngẫm lại đều cảm thấy kích thích cùng quấn quít.
Hứa Hạ: "..."
"Nếu không... Khỏi trả cô ấy đi." Mục Tiểu Phàm có chút mong đợi nhìn về phía nữ thần. Cô còn muốn mặc bộ quần áo này, cùng nữ thần thử nghiệm nhiều tư thế lớn mật hơn, nghĩ tới đây, tâm thần Mục Tiểu Phàm trở nên nhộn nhạo.
Hứa Hạ: "..."
Vì vậy, đến cảnh diễn của Đào Hân, lúc tìm quần áo, Mục Tiểu Phàm giả bộ đáng thương nói : "Hân tỷ, bộ quần áo kia em không cẩn thẩn làm hư mất rồi." Thấy mặt đối phương tỏ vẻ không thể tưởng tượng được, cô liền vội vàng nói: "Nhưng chị yên tâm, em đã giúp chị yêu cầu làm bộ khác, rất nhanh sẽ có."
Đạo diễn biết chuyện này, cũng chỉ có thể quay cảnh của những người khác trước.
Đào Hân bởi vì muốn thư giản một chút, hiện tại chỉ nhận bộ phim này, cho nên nàng không có việc gì làm, liền ngồi tán gẫu cùng Mục Tiểu Phàm.
"Hân tỷ, chị cùng chị Lý Nhu làm sao quen nhau?" Mục Tiểu Phàm uống nước xong hỏi.
Đào Hân lấy kính râm xuống, bưng chén nước trên bàn lên uống một hớp, lúc này mới ung dung thong thả nói: "Chị ấy là chị của lão sư thời đại học của tôi."
"Chị?" Mục Tiểu Phàm mặt đầy bát quái nhìn nàng, vội vàng nói: "Mau mau, nói cụ thể một chút hai người nhận thức nhau như thế nào."
Đào Hân cong khóe miệng lên, cười nhìn cô.
"Làm sao ?" Mục Tiểu Phàm hơi chớp mắt.
"Nhìn bên kia." Đào Hân bình tĩnh chỉ xuống trường quay.
Mục Tiểu Phàm nhìn sang, nhất thời nhìn thấy nữ thần mặt lạnh nhìn về bên này, cô nhất thời phản xạ có điều kiện cùng nữ nhân bên cạnh kéo dài khoảng cách, trong nháy mắt có loại ảo giác yêu đương vụng trộm [1] bị bắt gặp.
[1] : 偷 | 情被 ( Trộm| tình) Ờ thì tui cũng có biết dịch sao đâu =)))
Sau đó, cô cách Đào Hân nửa mét.
Đối phương nói cái gì cô đều không nghe lọt , ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía trường quay bên kia.
Cuối cùng thậm chí toàn bộ tinh thần đều hướng về phía bên kia .
"Hai người làm sao nhận thức nhau?" Đào Hân hỏi.
"Hả?" Mục Tiểu Phàm còn có chút mờ mịt, ngay sau đó lấy lại tinh thần, đối phương hỏi chính là vấn đề gì.
"Chính là em theo đuổi chị ấy." Mục Tiểu Phàm rõ ràng nói không một chút ngượng.
Nhìn thấy đối phương thản nhiên không hề có một chút dáng vẻ thẹn thùng, Đào Hân còn kinh ngạc một hồi, sau đó ngẫm lại tính cách của đối phương, là dĩ nhiên, "Hứa Hạ có người yêu như em, là may mắn của cậu ấy."
Mục Tiểu Phàm được khen, nhất thời mặt đầy ngọt ngào, con ngươi sáng lấp lánh nhìn nữ thần giữa trường quay, vui vẻ nói: "Em cảm thấy, ông trời có thể cho em một cơ hội được gặp chị ấy, chính là may mắn của em." Nếu không sống lại, các nàng cả đời đều sẽ không gặp nhau, nữ thần vẫn là nữ thần cô không thể tới gần, mà nàng vĩnh viễn là nữ thần trong lòng hàng vạn fans.
Đào Hân tuy rằng không biết cơ hội trong miệng cô nói, nhưng nhìn đối phương mặt đầy hạnh phúc, nàng liền nổi lên một trận ước ao, nàng không biết mình cùng Nhu tỷ có thể đi bao xa.
Tuy rằng hai người hiện tại rất ngọt ngào, nhưng ở giữa vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề.
Trong lúc hai người chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Hứa Hạ bên kia cũng quay xong cảnh diễn.
"Mọi người cực khổ rồi, ngày hôm nay tới đây thôi, mọi người về sớm ngủ một chút đi."
"Được." Mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu thập đạo cụ.
Hứa Hạ quần áo đều không đổi đi tới.
Mục Tiểu Phàm vội vã đứng lên nghênh đón.
"Rất vui vẻ?" Hứa Hạ nhìn đối phương cười híp mắt nói.
Mục Tiểu Phàm nhất thời thu lại nụ cười, biết đối phương nói cái gì, ho khan một cái nói: "Em chỉ có nhìn thấy học tỷ mới hài lòng, vui vẻ nhất!"
Hứa Hạ liếc nàng một cái.
"Xong rồi ?" Đào Hân lúc này cũng đi tới.
"Ừm." Hứa Hạ lãnh đạm gật đầu. Hình ảnh vừa rồi của hai người, bây giờ vẫn còn quanh quẩn, nhất là Mục Tiểu Phàm, nụ cười kia không hề có chút phòng bị, khiến nàng rất để tâm.
Mục Tiểu Phàm ở bên cạnh lén lút quan sát vẻ mặt nữ thần, nhìn thấy đối phương từ đầu đến cuối đều mặt lạnh, cônhất thời chột dạ, nữ thần giận rồi, làm sao bây giờ?
Vì thế trên đường về khách sạn, Mục Tiểu Phàm trong đầu đều suy nghĩ đối sách, đến khi đến khách sạn, cô vẫn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết.
"Chị đi tắm." Hứa Hạ ném lời này lại xong liền tiến vào phòng tắm.
Mục Tiểu Phàm nhất thời nghĩ ra một kế, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả nhiên, vấn đề xấu phải muốn dùng phương pháp giải quyết trực tiếp nhất.
Cô ở ngoài cửa phòng tắm, nghe được tiếng nước bên trong vang lên, lúc này mới mở cửa đi vào, đối diện với ánh mắt người kia, cô nhếch môi cười nói: "Cùng nhau tắm."
Hứa Hạ thu hồi ánh mắt tiếp tục tắm, không đuổi Mục Tiểu Phàm đi ra ngoài, cũng không đáp ứng Mục Tiểu Phàm đi vào.
Mục Tiểu Phàm nhìn nàng trầm mặc, coi như nàng đáp ứng rồi, liền thành thạo đem quần áo thoát sạch sành sanh, đi tới ôm nữ thần đang ngửa đầu nhắm mắt dưới vòi phun nước vào trong lòng.
Hứa Hạ hai mắt vẫn nhắm hướng về phía nước, phảng phất phía sau không có người nào đó đang như keo dính trên người mình.
"Học tỷ." Mục Tiểu Phàm thấy đối phương không phản ứng, vì vậy tiếp tục trêu chọc, hai viên đại bạch thỏ trên ngực đè ép lưng người kia, ma sát đôi bồng đào đỏ cứng vào lưng người kia.
Hứa Hạ nhất thời cả người cứng đờ.
Mục Tiểu Phàm vẫn không phát hiện, tiếp tục trêu chọc.
Hứa Hạ tắt, cũng không quay đầu lại nói: "Chị tắm xong, em tự tắm đi." Nói xong muốn đi ra.
Nhưng mà Mục Tiểu Phàm làm sao có thể cho nàng cơ hội này, thật vất vả mới tìm được một phương pháp giải quyết, cô cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Học tỷ, em sai rồi." Mục Tiểu Phàm một phát bắt được cổ tay nàng lớn tiếng nói.
Hứa Hạ đứng tại chỗ,