- Editor : Hàn
-----------------------------
Mục Tiểu Phàm cùng nữ ma đầu hai người trong vòng nửa tháng sau đó, rất thuận lợi vượt qua.
Thậm chí bởi vì cùng chung hoạn nạn, ân oán trước đây cũng theo đó xóa bỏ.
"Nữ ma đầu, nhìn không ra a, cô lại con lợi hại như thế!" Mục Tiểu Phàm vừa thở dốc vừa nói.
Hạ Tình nhìn cô một cái, cười nói: "Em cũng khá tốt, đuổi kịp tôi."
Cuối cùng hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Kết thúc thi đấu, người tham dự thi đấu còn sót lại mười.
Mười người này lấy được danh hiệu vinh dự 'Bộ đội đặc chủng mạnh nhất', tuy rằng chỉ là một danh hiệu, nhưng ở quân giới, chính là bằng chứng kiên cường bất khuất.
Mà Mục Tiểu Phàm bọn họ coi như là người nước Z tham dự lần thi đấu này, thậm chí trên hạng mười, sau khi trở về, phía trên cũng sẽ cấp cho bọn họ quân hàm tương ứng.
Hạ Tình đã là thiếu tá từ lâu, lần này trở về, có thể chính là trung tá hoặc là thượng tá, mà Mục Tiểu Phàm, chính là trực tiếp nhận được danh hiệu thiếu tá, cơ hội tốt như vậy, quả thực khiến người người ghen tị.
Chờ sau khi tất cả kết thúc, Mục Tiểu Phàm liền không thể chờ đợi được nữa chạy về phía nữ thần bên kia, một tháng không gặp, quả thực muốn chết cô.
Hứa Hạ bởi vì quay phim ngoại địa, vì lẽ đó Mục Tiểu Phàm trực tiếp gọi điện thoại, thu được địa chỉ của nàng trực tiếp đi.
Trên máy bay, Mục Tiểu Phàm bởi vì quá kích động, cho nên ngồi tại chỗ cũng nhích tới nhích lui.
"Tiểu thư, phiền cô có thể không quấy rầy tôi ngủ được không?" Bên cạnh một giọng nữ lười biếng vang lên.
Mục Tiểu Phàm nghiêng đầu nhìn một cái, kinh hô: "Đổng tổng? !"
"Cô là... Mục Tiểu Phàm?" Đổng Nghệ không dám tin lấy bịt mắt xuống, ngồi dậy nói: "Em tại sao lại ở chỗ này?"
Mục Tiểu Phàm ngọt ngào nói: "Em đi tìm học tỷ nhà em."
"Chính là học tỷ mặt lạnh lạnh trên xe lửa mấy năm trước?" Đổng Nghệ giả bộ vẻ mặt Hứa Hạ năm đó nói.
Mục Tiểu Phàm nhất thời cười to lên, gật đầu liên tục nói: "Đúng, đúng."
May là các nàng ở khoang hạng nhất, đi địa phương lại khá là xa xôi, vì lẽ đó trong khoang hạng nhất không có mấy người.
Đổng Nghệ còn không biết Mục Tiểu Phàm đã ở công ty nàng, làm cận vệ cho Hứa Hạ, nghệ sĩ dưới tay nàng, cho rằng cô mới từ trong bộ đội đi ra, liền cười nói: "Ba năm trước học tỷ của em cầm danh thiếp tôi đưa cho em lúc trước lại, tôi còn sửng sốt một chút, may là gương mặt học tỷ đó của em thật là làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc."
"Ha ha ha, lạnh lùng, có phải là như khối băng lớn?" Mục Tiểu Phàm một mặt ngọt ngào.
Đổng Nghệ nhất thời nở nụ cười.
Hai người hàn huyên hồi lâu, sau đó Mục Tiểu Phàm hỏi: "Đúng rồi, làm sao không thấy vị kia nhà chị?"
Nói đến đây, Đổng Nghệ ánh mắt trở nên ảm đạm, mím môi trầm mặc .
"Làm sao ?" Mục Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
"Ba mẹ cậu ấy không đồng ý." Đổng Nghệ mất mác nói.
"Không đồng ý? Không đồng ý cái gì?" Mục Tiểu Phàm có trong nháy mắt ngây người, tiếp theo lấy lại tinh thần nói: "Không đồng ý các chị cùng nhau?"
Đổng Nghệ gật đầu, cụp mí mắt xuống, ưu tư trầm giọng nói: "Ba mẹ cậu ấy không thích tôi ở chỗ mở công ty giải trí."
"Cái này thì thế nào? Mở công ty giải trí không phải rất tốt sao?" Mục Tiểu Phàm có chút không hiểu ra sao.
Đổng Nghệ viền mắt dần dần đỏ, có chút ủy khuất nói: "Kỳ thực cũng vấn đề không phải tôi mở hay không mở công ty giải trí, mà là cậu ấy đã có vị hôn thê ."
"Cái gì? !" Mục Tiểu Phàm không dám tin nói, cầm lấy cánh tay của nàng nói: "Chị ấy có chị, lại vẫn muốn cùng người khác kết hôn?"
Đổng Nghệ nói: "Là mẹ của cậu ấy lúc nhỏ liền theo người ta định tốt, Bạch Văn không biết."
"Chuyện này... Đây cũng quá cẩu rồi [1]." Mục Tiểu Phàm âm thầm tặc lưỡi, quả thực chính là một bộ kịch cẩu huyết a.
[1] 这. . . 这也太坑了 : Mấy người biết google dịch ra gì không? "Chuyện này cũng quá fucked rồi" ???????????? QT thì dịch ra là, "Chuyện này cũng quá gài bẫy rồi" Thôi Hàn dịch không sát nghĩ vậy :'v...
Lập tức cô lấy lại tinh thần, liền vội vàng hỏi: "Bạch Văn thì sao?"
"Không biết." Đổng Nghệ có chút giận dỗi.
"Chị làm sao không biết? Chị không cùng với chị ấy liên hệ?" Mục Tiểu Phàm mở to hai mắt nói.
"Không, " Đổng Nghệ mím mím môi còn nói: "Kỳ thực là tôi đem cậu ấy kéo vào danh sách đen ."
Mục Tiểu Phàm: "..."
"Chị không cho chị ấy cơ hội giải thích?" Mục Tiểu Phàm có chút dở khóc dở cười nói.
Đổng Nghệ nắm bịt mắt trong tay, trầm giọng nói: "Thời điểm tôi biết cậu ấy có vị hôn thê, cậu ấy so với tôi đã biết sớm hơn, tôi đã cho cậu ấy thời gian một tháng để cậu ấy nói với tôi."
Mục Tiểu Phàm nhất thời thất vọng, Bạch Văn này làm sao đần độn như thế, sớm một chút thẳng thắn không phải tốt hơn sao?
"Vậy chị đến hiện tại vẫn không liên lạc với chị ấy?" Mục Tiểu Phàm lại hỏi.
Đổng Nghệ hừ hừ nói: "Liên lạc cậu ấy làm cái gì? Có lẽ người ta bây giờ đã kết hôn, ôm cái vợ đẹp ở nhà tình chàng ý thiếp rồi." Nói đến đây, Đổng Nghệ tâm đau đeo bịt mắt lên, nước mắt chui vào trong bịt mắt.
Mục Tiểu Phàm nhìn nàng một bộ không muốn tiếp tục tán gẫu, liền cũng không tiếp tục nói nữa, cau mày nhìn ngoài cửa sổ đang trầm tư.
Nửa đêm, máy bay Mục Tiểu Phàm các nàng ngồi gặp sự cố, leo lên đầu đề ngày thứ hai.
Hứa Hạ ở đoàn kịch còn chờ Mục Tiểu Phàm tới, khi thấy tin tức đầu đề trên weibo, cả người đều bối rối, tay lấy điện thoại di động cũng bắt đầu run rẩy, bỗng nhiên từ trên băng ghế đứng lên, gấp rút chạy ra ngoài.
"Hạ tỷ, Hạ tỷ, em đi đâu?" Kevin không ngừng ở phía sau kêu nàng, nhưng đuổi theo mấy bước, đối phương liền chạy mất dạng , hắn vội vàng gọi điện cho đối phương, nhưng đối phương một mực không nhận, nhất thời sốt ruột gọi xe đến sân bay.
Nhìn đối phương như vậy, nhất định hướng về hướng sân bay đi tới.
Cùng thời gian đó.
Bạch Văn bị ba mẹ mình nhốt ở trong phòng, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh của Đổng Nghệ hoảng loạn, nàng đá mạnh cửa gào thét : "Mẹ, mau mở cửa cho con."
Trên mặt của nàng là hoảng sợ chưa từng có, dù cho là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, dù cho cận kề cái chết, nàng cũng chưa từng hoảng sợ như vậy.
"Đổng Nghệ, Đổng Nghệ." Bạch Văn nước mắt không tự chủ chảy xuống, gào thét âm thanh càng thêm lớn , "Mẹ, con cầu người, để con đi ra ngoài, mẹ..."
"Ba con bé, ông để nó đi ra đi." Bạch mẹ mặt đầy đau lòng nói với nam nhân ngồi trên