- Editor : Hàn
------------------------
Mục Tiểu Phàm nhìn điện thoại lật nắp trong tay có chút mơ hồ, song khi cô nhìn thấy thời gian trong điện thoại di động càng thêm mờ mịt.
" Năm 2XX9? What" Mục Tiểu Phàm dụi dụi con mắt, lần thứ hai liếc nhìn thời gian, đúng là năm 2XX9, mà không phải năm 2X16, thời gian này miễn cưỡng vượt mức quy định bảy năm, làm sao có khả năng?
Cô tỉnh lại sau giấc ngủ liền đến bảy năm trước? Đùa gì chứ?
Cô bất động thanh sắc bấm chính mình một cái, lúc cánh tay truyền đến đau đớn, cô cau mày, nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía, cùng với chính mình xưa nay đều không có trải qua tai nạn máy bay, cô có chút mơ hồ.
Cô đây là sống lại hay là xuyên qua rồi?
"Tiểu Phàm, em làm sao ?" Đổng Nghệ nghi hoặc nhìn về phía cô.
Mục Tiểu Phàm lúc này mới cảm giác người trước mặt nhìn quen mắt, kinh hô: "Chủ tịch công ty truyền thong Đổng thị?!"
Nhất thời ánh mắt người chung quanh đều chuyển đến.
Đổng Nghệ một tay che miệng cô, đem cô kéo đến bên trong góc, hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Phàm, em đến cùng làm sao ?"
"Không, không." Mục Tiểu Phàm nở nụ cười nói, mặc kệ là sống lại hay là xuyên qua, cô cũng không thể để cho người khác phát hiện mình dị thường.
Đổng Nghệ cũng không có lo ngại, nhìn bốn phía đều là địa phương cây cối xa lạ, cau mày, "Cũng không biết đây là nơi nào."
Bên kia.
Máy bay trực thăng của Hứa Hạ các nàng đang hướng đến nơi có tai nạn máy bay bay đến
Nàng nhếch môi, trong lòng vẫn cầu khẩn , hi vọng Mục Tiểu Phàm không có chuyện gì.
"Tìm được, bọn họ ở đó." Người điều khiển liếc nhìn rừng rậm bốc khói kêu lên.
"Nhanh, bay qua." Mục Ba liền vội vàng nói.
Hứa Hạ căng thẳng nhìn cái kia nơi, hy vọng có thể nhìn thấy nữ nhân của mình.
Mục Tiểu Phàm bọn họ ngồi dưới đất nghỉ ngơi nghe được tiếng máy bay trực thăng, nhất thời hưng phấn đứng lên, mọi người đều lộ ra vẻ mặt mừng đến phát khóc.
Mục Tiểu Phàm chỉ liếc mắt đã nhìn ra đó là máy bay trực thăng riêng của ba cô, chỉ có điều so với thời điểm lúc trước cô xem qua còn muốn mới hơn.
Điều này khiến cô càng thêm tin tưởng, mình đây là sống lại .
Song khi nàng nhìn thấy một nữ nhân từ bên trong máy bay trực thăng nhảy xuống, cả người đều ngơ ngác tại chỗ.
Nữ thần?
A? Nữ thần làm sao ở trong máy bay ba mình?
Nhưng mà ngay lúc Mục Tiểu Phàm kinh ngạc không để ý, Hứa Hạ cũng nhìn thấy cô, căng thẳng trong lòng nhất thời buông xuống, vội vàng chạy tới.
Mục Tiểu Phàm: "..." Nữ thần... Nữ thần đây là chạy về phía mình sao?
Trời ạ, thật hạnh phúc!
Cô thầm mến nữ thần sáu năm, lại dùng dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương chạy hướng mình. .. Vân vân.
Tràn đầy yêu thương?
Thời điểm Mục Tiểu Phàm còn chưa phản ứng lại, Hứa Hạ đem cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, nước mắt chảy xuống, "Tiểu Phàm!"
Mục Tiểu Phàm toàn thân cứng ngắc, cảm thấy tất cả những thứ này đều là mộng.
Hạnh phúc đến quá đột nhiên, khiến người ta có chút cảm thấy không chân thực.
"Hứa... Hứa Hạ." Mục Tiểu Phàm muốn ôm lại không dám ôm, cuối cùng giống như không thèm đến xỉa, ôm chặt lấy eo nữ thần, mặt chôn ở trong cổ nữ thần, lộ ra vẻ mặt say mê.
Nếu như đây là mộng, liền để mộng này mãi mãi cũng không muốn tỉnh lại đi!
"Đổng Nghệ!" Ngay lúc hai người tâm tình bất đồng ôm nhau, xa xa lại bay tới một chiếc máy bay trực thăng, tiếp theo Bạch Văn từ phía trên nhảy xuống, lao nhanh hướng bên này.
"Bạch Văn." Đổng Nghệ từ lúc cùng tử thần gặp thoáng qua, đã mặc kệ những kia , sau khi nhìn thấy bạch văn, cảm thấy hết thảy đều không còn trọng yếu như vậy, nữ nhân trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Tiểu Phàm, em có bị thương nơi nào hay không?" Hứa Hạ vội vàng kiểm tra thân thể Mục Tiểu Phàm, sau đó tay nàng sờ đến sau gáy Mục Tiểu Phàm, Mục Tiểu Phàm nhất thời thống khổ hít vào một hơi.
"Đau..." Mục Tiểu Phàm đau nước mắt đều chảy xuống , nước mắt lưng tròng nhìn nữ thần trước mặt, có chút ủy khuất. Nữ thần đây là muốn mưu sát mình a.
"Chị xem một chút." Hứa Hạ nhất thời lo lắng nhìn về phía sau gáy của cô, khi thấy vết máu loang lổ, tim nhảy lên, ôn nhu nói: "Không đau, đi, học tỷ dẫn em đi bệnh viện."
"Nga." Mục Tiểu Phàm sững sờ gật đầu.
Nữ thần thật là ôn nhu, nữ thần đẹp quá!
"Tiểu Phàm, con có sao không?" Mục Ba trấn an được mọi người, lúc này mới có thời gian sang đây xem con gái của chính mình, nhưng nhìn thấy con gái vẻ mặt si muội, Mục Ba cảm giác nét mặt già nua của mình mất hết .
Vừa muốn đánh sau gáy cô một cái, Hứa Hạ vội vàng đem Mục Tiểu Phàm kéo đến bên cạnh nói: "Mục thúc thúc, sau gáy em ấy bị thương ."
"Bị thương ?" Vừa nghe đến Mục Tiểu Phàm bị thương , Mục Ba căng thẳng , vội vàng thúc giục: "Đi, dẫn nó đi bệnh viện."
"Mục Tướng Quân, bên này còn có người bệnh." Mấy quân nhân cùng đi với Mục Ba bọn họ nói.
Mục Ba nhất thời bối rối, con gái của mình bị thương , cần đi bệnh viện gấp, bên kia lại có người bệnh cần sự giúp đỡ của hắn, nhất thời hắn do dự không quyết định.
"Mục thúc thúc, thúc đi đi, cháu chăm sóc em ấy." Hứa Hạ ôm vai Mục Tiểu Phàm nói.
Mục Ba gật đầu một cái, nghiêm nghị nói: "Tiểu Hạ, Tiểu Phàm nhà chúng ta liền giao cho cháu." Nói xong liếc nhìn con gái của mình sau đó chạy đi.
Mục Tiểu Phàm cảm thấy trước mắt tối lại, nhìn nữ thần gần trong gang tấc, miệng cô hơi cười hôn mê bất tỉnh, chờ cô tỉnh lại lần nữa, đã ở trong bệnh viện.
Cô chớp mắt, sững sờ nhìn trần nhà trắng như tuyết, có chút không bình tĩnh nổi, cô vừa như nằm mơ, mơ tới chính mình sống lại đến bảy năm trước, mơ tới máy bay mình đi gặp tai nạn, còn mơ tới nữ thần ôm lấy mình ...
Thiên, giấc mộng kia quá chân thực, giống như sự thật vậy.
"Tiểu Phàm, em tỉnh rồi." Hứa Hạ mang theo bình nước đi vào, nhìn thấy Mục Tiểu Phàm trợn mắt lên, vội vàng đi lại, sốt sắng hỏi: "Có khó chịu chỗ nào hay không?"
Mục Tiểu Phàm: "..."
Chotto matte [1], cái này chẳng lẽ là ảo giác của mình?
[1] : Chắc ai cũng biết, Chotto matte tiếng Nhật nghĩa là chờ một chút...
"Chị là Hứa Hạ?" Mục Tiểu Phàm không xác định hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương, Hứa Hạ nhấp môi, ngồi ở bên giường, chăm chú lôi kéo tay của cô gái nói: "Tiểu Phàm, em có phải là không nhớ rõ học tỷ?"
Lời bác sĩ nói với nàng, vẫn còn vọng lại trong tai nàng.
"Người bệnh tỉnh lại có thể sẽ mất trí nhớ , còn thời gian bao lâu sẽ khôi phục ký ức, liền chỉ có thể nhìn bản thân cô ấy."
"Học tỷ?" Mục Tiểu Phàm mờ mịt nhìn nữ thần trước mặt,