Cảnh Ngọc Ninh ngơ ngác nhìn anh.
Vốn chỉ là một câu nói tức giận, không nghĩ tới anh lại làm thật.
Trên cằm truyền đến cảm giác đau nhói, cô khẽ hừ một tiếng, không vui nói: “Anh làm gì vậy? Đau!”
“Trả lời tôi.”
Giọng của người đàn ông đầy mạnh mẽ, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo.
Ánh mắt anh nhìn Cảnh Ngọc Ninh làm cho cô lập tức có chút sợ hãi.
Cô nhíu mày: “Anh muốn em trả lời cái gì?”
“Tôi là ai?”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Anh là người thiểu năng sao! Không biết bản thân là ai sao?
Tiếc là cô chỉ dám nói lời này ở trong lòng, không thể nói ra ngoài miệng được.
Cô cười cười lấy lòng, thành thật trả lời: “Lục Trình Niên.”
“Hả?”
Cảnh Ngọc Ninh: “????”
Đáp án không đúng?
Cô lại thử đáp: “Tổng giám đốc Lục?”
Lục Trình Niên: “…”
“Ha ha… Anh không phải muốn em gọi anh là tổng giám đốc đại nhân chứ?!”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn khuôn mặt căng cứng của người đàn ông dần nứt ra thì biết mình lại trả lời sai rồi.
“A! Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, trả lời cho tốt nhé?”
Cảnh Ngọc Ninh cắn môi.
“Không được cắn!”
Hàm răng trắng cắn vào môi đỏ sẽ có một cảm giác xinh đẹp tự nhiên, làm cho người ta không nhịn được sinh ra sự kích động muốn bắt nạt cô!
Vì vậy người đàn ông nhanh chóng nắm cằm của cô để ngăn cản động tác của cô.
Cảnh Ngọc Ninh đau đớn, không vui kêu lên một tiếng.
Đúng lúc này, trong đầu cô chợt lóe lên.
Dường như cô nghĩ tới cái gì, không dám tin nhìn anh.
Sau đó, cô lắp bắp thử nói: “Ông, ông xã?”
Lục Trình Niên cười lạnh một tiếng.
“Em nhớ kỹ xưng hô này, sau này cho dù chỉ là vô tình thì tôi cũng không muốn nghe câu nói kia!”
Ánh mắt của người đàn ông hơi lạnh, mang theo sự cảnh cáo trầm giọng nói: “Em nhớ chưa?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút ngây người, nhưng vẫn biết điều gật đầu.
Lúc này Lục Trình Niên mới buông cằm cô ra, anh đi đến bên kia chuẩn bị lên giường thì nhìn thấy điện thoại của mình đặt ở trên tủ đầu giường.
Lông mày khẽ nhúc nhích, chuyển mắt nhìn cô.
Cảnh Ngọc Ninh phản ứng lại, vội vàng giải thích nói: “Vừa rồi điện thoại reo lên, em đã gọi anh nhưng anh không trả lời, em không cẩn thận nhấn nút nghe máy.”
Cô nói đến đây thì có chút chột dạ.
Lục Trình Niên không nói gì, cầm điện thoại lên nhìn.
“Con bé nói gì với em?”
Cảnh Ngọc Ninh cười xấu hổ.
“Không nói gì, nhưng… Con bé là con gái của anh đúng không?”
Lục Trình Niên quay đầu nhìn cô một cái. . ngôn tình sủng
Anh dừng hai giây, sửa lại cho đúng nói: “Là con gái của chúng ta.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
May là hiện tại cô không uống nước, nếu không thì chắc chắn đã phun ra ngoài.
Nhưng cô nghĩ lại, hiện tại cô và Lục Trình Niên là vợ chồng danh chính ngôn thuận, không phải con gái của anh cũng là con gái của mình sao?
Tự nhiên nhặt được một đứa con gái, Cảnh Ngọc Ninh vốn mờ mịt, sau đó bỗng nhiên có chút vui vẻ.
“Cũng đúng, hình như cũng không phải là chuyện xấu.”
Cô không hề chán ghét đứa bé, hơn nữa vừa rồi cô nghe giọng nói qua điện thoại, cũng không biết vì sao cô không từng gặp qua đứa bé kia nhưng lại bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy rất kỳ diệu, cô suy nghĩ một chút lại không khỏi có chút buồn cười.
“Không biết con bé lớn lên có đáng yêu hay không, ừm… Tốt nhất tính cách không được giống anh, quá tệ, thay đổi liên tục, đối với bé gái không tốt lắm.”
Lục Trình Niên ánh mắt thật sâu nhìn cô: “Vậy em hy vọng con bé giống ai?”
“Đương nhiên là giống mẹ con bé rồi!”
Cảnh Ngọc Ninh nói