“Mẹ?”
“Ừ.”
“Thật sao? Ba giúp con tìm được mẹ con rồi sao?”
Lục Trình Niên cười cười: “Con có muốn nhìn cô ấy không?”
“Có có, con muốn nhìn, con muốn nhìn.”
“Vậy con cúp điện thoại trước, ba gửi ảnh chụp cho con, sau khi con xem xong thì có thể đi ngủ chứ?”
“Có thể.”
Lúc này Lục Trình Niên mới cúp điện thoại, sau đó anh tìm một bức ảnh vô tình chụp được Cảnh Ngọc Ninh trước đó rồi gửi qua.
Đứa bé nhận được ảnh chụp thì lập tức vui vẻ không thôi.
Đây là mẹ cô bé sao?
Mẹ thật xinh đẹp! Làn da rất trắng, đôi mắt có vẻ rất đẹp, cái mũi cũng cao, miệng thật đẹp!
Mẹ và An An giống nhau như đúc!!!
Á… Bà nội, đây là mẹ cháu! An An là bé cưng của mẹ! An An thật là hạnh phúc!
Đứa bé cầm điện thoại kích động chạy tới phòng khách tìm bà nội.
Không ngờ cô bé vừa chạy ra khỏi phòng thì người hầu chăm sóc cô bé đã bắt được.
“Cô chủ nhỏ, hiện tại là mười giờ, không phải cô đã đồng ý ngoan ngoãn đi ngủ sao? Sao còn có thể chạy khắp nơi vậy chứ?”
An An nhìn cô ta, dừng một chút.
Đôi mắt xinh đẹp như viên ngọc đen xoay hai vòng, miệng nhỏ xinh xắn mím chặt lại, một lát sau cô bé bỗng nhiên quay đầu chạy vào phòng ngủ.
Không được, mẹ quá xinh đẹp! Không thể cho mọi người biết được!
Nếu không thì bọn họ sẽ tranh giành mẹ của cô bé!
Mẹ là của một mình cô bé, không ai được tranh giành!
Hừ!
Người hầu nhìn đứa bé lại chạy vào phòng ngủ thì chỉ nghĩ cô bé biết mình làm sai nên ngoan ngoãn đi ngủ, cũng không để ý nhiều.
Cô ta đi theo cô bé vào phòng ngủ, cô ta nhìn cô bé chui vào trong chăn thì lúc này mới đi tới chỉnh góc chăn, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Cô chủ nhỏ mau ngủ đi! Sau khi cô ngủ thì tôi sẽ ra ngoài.”
Quả nhiên An An ngoan ngoãn nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Đứa bé vốn nhanh buồn ngủ, lập tức ngủ thiếp đi.
Người hầu thấy cô bé vẫn luôn cầm điện thoại, vừa rồi cô ta sợ cô bé náo loạn nên không dám lấy đi, lúc này cô bé đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng lấy điện thoại ra.
Trong giác mơ đứa bé nói không rõ: “Mẹ…”
Người hầu ngẩn ra, cô ta đến gần miệng cô bé mới nghe thấy cô bé nói gì.
Ánh mắt cô ta nhìn đứa bé không khỏi phức tạp, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Cũng không biết nên nói đứa nhỏ này may mắn hay là đáng thương.
May mắn là cô bé được sinh ra trong nhà họ Lục đầy quyền quý, cả đời không lo ăn mặc, hưởng thụ vinh hoa phú quý không bao giờ hết.
Đáng thương là cô bé không có mẹ.
Dù sao ai ở nhà họ Lục năm năm trở lên cũng sẽ biết năm đó cậu chủ ôm đứa nhỏ này về từ nước ngoài, chỉ có một mình cô bé cũng không có người phụ nữ khác.
Năm đó cô bé chỉ là một đứa bé sơ sinh, có lẽ từ nhỏ đã rời khỏi mẹ nên sức khỏe rất yếu ớt.
Nhiều lần bệnh tình nghiêm trọng, nhà họ Lục mời mấy bác sĩ vào ở trong nhà, ngay cả thần y Khuyết Túc cũng tới đây ở một thời gian, lúc này bệnh tình của cô chủ nhỏ mới ổn định lại.
Sau đó trong nhà càng cưng chiều cô bé hơn, sợ cô bé chịu tổn thương, mấy năm nay, cô bé dần dần lớn lên cũng tốt hơn nhiều.
Người hầu nghĩ đến đây thì lại nhìn cô bé nằm trong chăn.
Thở dài.