Lúc bước ra đã là mười phút sau.
Lục Trình Niên nhận điện thoại xong, đang ngồi trước bàn đợi cô.
Cảnh Ngọc Ninh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng mới đi tới.
“Đi lâu như vậy, không sao chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu: “Không sao.”
Pháo hoa còn chưa bắt đầu, trong nhà hàng cất lên tiếng đàn Cello du dương vui tai.
Xung quanh đều là ánh nến lãng mạn, trong sắc đêm thế này, rõ ràng cực kỳ rung động.
Lục Trình Niên nhìn cô, cười nói: “Mợ Lục, muốn nhảy một bài không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sốt. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Người đàn ông đã đứng dậy, đi tới cạnh cô, khom lưng.
Cô nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình, có chút dở khóc dở cười.
“Lục Trình Niên, em không mặc lễ phục.”
“Anh cũng không mặc tây trang.”
Anh không quan tâm, vẫn nắm lấy tay cô, kéo cô dậy khỏi ghế.
Tiếng đàn chậm rãi, hai người mặc áo phao nhẹ nhàng nhảy múa trên khu vực trống trước nhà hàng, đại khái là bao hết cho nên tầng này cũng không có khách khứa gì, cơn gió lạnh tháng chạp bị ngăn cách ngoài ô cửa sổ thủy tinh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Cảnh Ngọc Ninh được anh dắt tay, chậm rãi theo bước chân anh, lòng bàn tay anh ấm áp, nhé, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sức mạnh dưới lòng bàn tay đó.
Cô vốn còn có chút dao động bất an vì mẩu giấy vừa rồi, nhưng chính trong hoàn cảnh thế này, lại dần dần an tâm lại.
“Em đang nghĩ gì?”
Lục Trình Niên bỗng nhiên hỏi.
Cảnh Ngọc Ninh hồi thần, vội lắc đầu: “Không có gì.”
Lục Trình Niên rũ mắt chăm chú nhìn cô.
Cô bị anh nhìn có chút mất tự nhiện, khẽ quay mặt đi, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh không thích dáng vẻ em thất thần.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sốt.
Tiếp đó, liền nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Giống như anh không có sức hấp dẫn.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô rốt cuộc vẫn không nhịn được phì cười, mím môi cười nói: “Không có, anh rất hấp dẫn.”
Mắt người đàn ông sáng lên.
“Em chỉ là hơi không quen, đã nhiều năm không nghiêm túc đón năm mới như vậy rồi, trước đây đều là nằm trong phòng xem tivi hoặc là trực tiếp đi ngủ, hôm nay bỗng nhiên thế này, khiến em nhất thời có chút không thích ứng.”
Mắt người đàn ông sâu xa.
Trong đôi mắt thâm thúy đó có cảm xúc phức tạp cô nói không ra lời cũng không thể hiểu nổi.
“Yên tâm, sau này mỗi năm vào ngày này, anh đều sẽ ở bên em, sẽ không để em một mình trốn trong nhà xem tivi nữa.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sốt, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Trái tim cô mềm nhũn, cười cười: “Cảm ơn anh.”
“Bụp –!”
Tiếng vang cực lớn, bên ngoài bỗng nhiên bắn pháo hoa, tiếng đàn lập tức ngưng bặt, nghệ sĩ đặt đàn xuống, đi tới cười nói: “Thưa anh chị, pháo hoa tối nay bắt đầu rồi.”
Lục Trình Niên gật đầu, phất tay để anh ta lùi xuống, sau đó kéo cô đi tới trước cửa sổ.
Chỉ thấy cách đó không xa, pháo hoa như lửa, từng bông nở rộ trên bầu trời.
Lam, vàng, trắng, tím, xanh…vô số màu sắc quấn quýt lấy nhau, cuối cùng đều hóa thành hoa lửa đầy trời, óng ánh nở rộ.
Ngay cả Cảnh Ngọc Ninh trước nay luôn lạnh nhạt không thích náo nhiệt cũng bất giác chấn động với cảnh tượng thịnh thế phồn hoa đêm nay, cô mở to mắt úp lên thủy tinh, ‘wa’ một tiếng.
Lục Trình Niên từ phía sau ôm cô, gác đầu lên vai cô.
“Đẹp sao?”
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Sủng Vợ Lên Trời
**********
“Ừa, rất đẹp.”
“Nếu thích, năm nào cũng bắn cho em xem.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.
Quay đầu không dám tin nhìn anh.
“Đây là anh đặc biệt bắn cho em?”
Lục Trình Niên cười, gật đầu.
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô không biết, mặc dù