Hoa Mộng Dao lắc đầu.
“Mình không sao, không cần báo cảnh sát.”
Cô ấy hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
“Ngọc Ninh, lấy quần áo giúp mình, được không?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ấy chăm chú.
Cô biết, với thân phận của Hoa Mộng Dao, người bình thường không dám như vậy với cô ấy, hơn nữa bên cạnh cô ấy lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo, cũng không có kẻ xấu nào có thể lại gần.
Bộ dáng bây giờ của cô ấy, chỉ sợ…có ẩn tình khác.
Cô không nói gì nữa, xoay người ra ngoài tìm quần áo cho cô ấy, sau khi cầm vào lại đỡ cô ấy đến phòng tắm rửa sơ qua, lúc này mới dẫn cô ấy cùng rời đi.
Lục viên.
Thím Lưu thấy cô ra ngoài một chuyến, dẫn về một cô gái, cô gái này bà còn từng nhìn thấy trên tivi, lập tức cực kỳ vui vẻ.
“Thím Lưu, đây là bạn con, Mộng Dao, mấy ngày nay có lẽ sẽ ở đây, phiền thím làm chút đồ ăn khuya thanh đạm giúp con.”
“À, được.”
Cảnh Ngọc Ninh đỡ Hoa Mộng Dao vào phòng.
“Ngọc Ninh, mình muốn đi tắm.”
“Được.”
Phòng cho khách không ai sử dụng, tất cả đồ dùng sinh hoạt bên trong đều rất đầy đủ.
Cảnh Ngọc Ninh giúp cô ấy chuẩn bị nước, để tự cô ấy tắm rửa bên trong, cô xoay người ra ngoài kêu thím Lưu gọi giúp bác sĩ tới.
Từ lúc cô dọn vào Lục viên liền thêm một nữ bác sĩ gia đình, mặc dù sắp năm mới, nhưng vì đối phương cũng là người Nam Thành, hơn nữa cũng ở cách đây không xa, cho nên đến cũng tiện.
Đợi Hoa Mộng Dao tắm xong, Cảnh Ngọc Ninh kêu bác sĩ kiểm tra giúp cô ấy một chút.
“Bác sĩ là người của mình, yên tâm đi! Cô ấy sẽ không nói ra ngoài.”
Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Hoa Mộng Dao, Cảnh Ngọc Ninh giải thích.
Hoa Mộng Dao lúc này mới bỏ sự phòng bị xuống, bác sĩ kêu cô ấy cởi quần áo, Cảnh Ngọc Ninh không nhẫn tâm nhìn bèn xoay người ra ngoài.
Khoảng mười mấy phút sau, bác sĩ bước ra, nói với cô là được rồi.
Cảnh Ngọc Ninh khẽ hỏi vài câu, biết được ngoại trừ vết thương trên người ra, còn có một vài vết xé rách chỗ kín, trong lòng cô cũng hiểu đại khái là chuyện gì, không hỏi nhiều nữa, để cô ta kê đơn rời đi.
Cô lại vào phòng cho khách, thấy Hoa Mộng Dao đã mặc lại quần áo, đang dựa vào đầu giường ngây ra nhìn ngoài cửa sổ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ có thể nói cho mình rồi chứ?”
“Ngọc Ninh, mình không muốn nói.”
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự, giọng nói cũng yếu ớt, toàn thân nhìn cực kỳ yếu đuối.
Cảnh Ngọc Ninh cau chặt mày.
“Mình rất đói, có gì ăn không?”
Dường như cảm thấy sự tức giận của cô, Hoa Mộng Dao quay đầu sang, yếu ớt cười.
Trong lòng cô hơi bực, nói: “Còn biết đói à, xem ra không chết được.”
Mặc dù mạnh miệng, nhưng rốt cuộc vẫn là xuống lầu tự mình bưng thức ăn khuya thím Lưu làm lên.
Cô ấy ăn cơm xong, toàn thân mệt rũ rượi.
Cảnh Ngọc Ninh không nhẫn tâm quấy rầy cô ấy, lại thêm cô ấy đã không muốn nói, nhất định cũng có lý do của cô ấy.
Cho nên mặc dù trong lòng cô vẫn còn chút tức giận, nhưng rốt cuộc không nói gì nữa, để cô ấy nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Ngày ba mươi tháng chạp, Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh. Lục Trình Niên gọi điện thoại cho cô, nói buổi chiều sẽ về cùng cô đón giao thừa.
Cảnh Ngọc Ninh có chút ngoài ý muốn, trước đó anh nói muốn quay về Kinh Đô, cô còn cho rằng anh sẽ về đó đón năm mới.
Mấy năm nay cô luôn phiêu bạt khắp nơi, mặc dù sau này về nước, Nhớ truyen.one nhé, chúc luôn vui, nhưng không có người thân cũng không có bạn bè gì, lúc đón năm mới Mộ Ngạn Bân phải về nhà họ Mộ, đương nhiên cũng không thể ở bên cô, vì vậy cô cũng không mặn mà gì với việc đón giao thừa.
Cô luôn cảm thấy, thực ra một mình cũng rất tốt.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái chỉ là quen rồi mà thôi!
Lục Trình Niên muốn quay về, thím Lưu đương nhiên vui mừng, buổi tối còn chuẩn bị thêm vài món, chuẩn bị cả rượu, cũng xem như một bữa cơm tất niên náo nhiệt.
Người đàn ông năm giờ chiều về tới nhà.
Vừa tới nhà, đã từ đôi dép nhiều thêm ở cửa mà mẫn cảm phát giác