Ba năm đó, cuộc sống của cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, có thể nói gia nhập vào đoàn thể này dường như đã thay đổi cuộc đời cô.
Sau đó, vì chuyện nào đó mà cô rời đoàn thể, một mình về nước.
Hai năm nay, cô hầu như đã cắt đứt mọi liên lạc.
Ngoại trừ lão K phụ trách vòng ngoài cũng rời đi trước thì gần như không một ai biết cô ở đâu.
Nhưng cho dù như vậy, hai năm này Cảnh Ngọc Ninh vẫn âm thầm theo dõi hoạt động của đoàn thể.
Cô không phải không phát hiện sóng gió hai năm nay trong nội bộ Long Đoàn, chỉ là cách xa như vậy, rốt cuộc cũng không phải hoàn toàn tường tận.
Không nghĩ tới sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Chu Nhất, nếu cô nhớ không lầm thì hẳn là đồ đệ của Lâm Thiên.
Là một cô nhi, trước đây Lâm Thiên luôn tài trợ cô ấy đi học, sau đó vô ý phát hiện thiên phú đua xe của cô ấy, liền chiêu mộ vào Long Đoàn.
Cô gái mười tám mười chín tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, vừa vào đoàn ba năm, rốt cuộc ai sẽ hại cô ấy?
“Rốt cuộc chuyện thế nào?”
Cảnh Ngọc Ninh cũng trầm mặt.
Lâm Thiên lắc đầu.
“Bị người ta ám sát, thi thể tìm thấy trong hồ, không bắt được hung thủ.”
“Các người đắc tội người khác?”
Lâm Thiên phì cười.
“Chúng tôi đắc tội rất nhiều người, mấy năm nay cũng không ai dám vươn móng vuốt lên đầu chúng tôi.”
Cảnh Ngọc Ninh im lặng.
Lâm Thiên nói đúng.
Mặc dù bây giờ Long Đoàn có xu thế chia rẽ nội bộ, nhưng đối với bên ngoài vẫn rất đoàn kết, phát triển nhiều năm như vậy, thăm căn cố đế, rất ít người dám đắc tội họ.
Huống chi…là giết người!
Lâm Thiên thấy cô trầm mặt thì cười cười.
“Được rồi, tôi chỉ nói với em một chút mà thôi, là đồ đệ tôi chứ không phải của em, em không cần bày ra dáng vẻ khổ sổ thù hận như vậy.”
Lâm Thiên vuốt tóc cô, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Cảnh Ngọc Ninh lườm anh ta.
Nhưng trong lòng cô biết, mình rời đi hai năm, lúc này xảy ra chuyện chỉ sợ mình cũng không giúp được gì.
Thế là bèn không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi: “Vậy anh nói xem, anh đến tìm tôi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Thiên nhướn mày, bất cần cười nói: “Đương nhiên là đến hỗ trợ sự nghiệp của em rồi!”
“Ý gì?”
“Em bỏ xe hoàn lương, bạn tốt như tôi, không phải nên quay về ủng hộ sao? Cũng vừa khéo, gần đây tôi định về nước phát triển, lười đi nơi khác, em thu lưu tôi đi!”
Cảnh Ngọc Ninh hoài nghi nhìn anh ta.
“Chỉ vậy?”
“Nếu không thì sao?”
Lâm Thiên cười bất cần: “Mặc dù tôi biết bây giờ em đã trở thành người phụ nữ của Lục Trình Niên, e là chút trợ giúp của tôi em cũng không để trong lòng, nhưng làm người mà! Quan trọng nhất là trong lòng không hổ thẹn, cho nên em yên tâm, tôi sẽ không để ý thân phận phụ nữ có chồng của em…”
Còn chưa nói xong, cùi trỏ đã thúc tới.
Lâm Thiên sớm đã đoán được, tránh sang một bên, đùa cô: “Này, đỏ tai gì chứ? Đùa chút thôi mà!”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh mặt: “Anh làm sao biết chuyện của tôi?”
“Em lại không có ý che giấu, muốn biết còn không dễ dàng sao?”
Cảnh Ngọc Ninh ngẫm nghĩ, cũng phải.
Cô và Lục Trình Niên ở bên nhau, mặc dù không công khai quan hệ, nhưng cũng không cố ý che giấu.
Hai người cùng nhau tham gia hoạt động nhiều lần, người nên biết, trong lòng hẳn sớm đã biết rồi.
Quan hệ của Lâm Thiên rộng, biết cũng không kỳ quái.
Cô lạnh giọng nói: “Vậy vừa khéo, anh có thể thu lại tâm tư dơ bẩn của mình, ngoại trừ công việc, những lúc khác đừng làm phiền tôi.”
Lâm Thiên tràn đầy ý cười: “Đã nói không chết không ngừng, kết hôn thì sao chứ? Dù sao còn có thể ly hôn mà!”
Anh ta nói rồi lại muốn động tay động chân, nhưng bị Cảnh Ngọc Ninh bẻ ra sau.
“Đàng hoàng chút đi!”
Lâm Thiên thấy cô thật