Phía đối diện, giọng nói Lục Trình Niên ngạc nhiên vui mừng: “Thật?”
“Ừm, thật.”
Có được câu trả lời mình mong muốn, người đàn ông hài lòng cúp điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cái gì đó lại gọi điện thoại qua cho lão K.
“Lão K, điều tra sự việc thế nào rồi?”
“Nhìn chằm chằm đây! Trước mắt chưa phát hiện ra manh mối gì.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng cô cũng biết, chuyện cách đây đã năm năm, sự việc không dễ điều tra được cho nên cũng không nói gì.
Không ngờ, phía đối diện lão K đột nhiên hỏi: “Ấy, Cảnh Ngọc Ninh, có quan hệ với ai ở kinh đô không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.
“Có ý gì?”
“Thời gian gần đây, tôi điều tra được người nhà họ Cảnh thường xuyên qua lại phía bên kinh đô, không phải trên phương diện làm ăn, nhưng vẫn chưa điều tra được được thân phận của đối phương, cho nên hỏi một chút.”
Kinh đô?
Theo cô biết, Cảnh Minh Đức trước khi cưới mẹ mình chính là một sinh viên nghèo.
Năm đó nhà họ Mặc ở Nam Thành coi như là nhà giàu nhất, bởi vì chỉ có một đứa con gái cho nên kén rể vào nhà, ông ngoại nhìn trúng Cảnh Minh Đức lúc ấy khôn khéo tài giỏi, bởi vậy tác thành cho cuộc hôn nhân của ông ta với mẹ.
Chuyện sau đó dĩ nhiên là không cần phải nói.
Cảnh Minh Đức ngụy trang vài chục năm, lừa tất cả mọi người, bao gồm cả ông ngoại và mẹ cô, sau khi mẹ cô chết, đổi tên Tập đoàn Mặc Thị ban đầu thành Tập đoàn Cảnh Thị như hiện tại, chiếm đoạt toàn bộ tài sản nhà họ Cảnh.
Lịch sử đi lên như vậy đương nhiên là thái độ làm người trơ trẽn.
Mặc dù sau đó Cảnh Minh Đức cũng làm nên một chút thành tích, nhưng có thể dựa vào lực dư thừa của nhà họ Mặc để lại, ở Nam Thành phát triển đến một bước này đã rất tốt, sao có thể còn quen biết người phía bên kinh đô?
Cảnh Ngọc Ninh hơi nhíu mày, nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra đáp án nào.
“Tôi không biết chuyện này, việc này có liên quan gì đến chuyện mẹ tôi à?”
“Không nhất định có liên quan, chỉ là cảm thấy đáng ngờ, người kia mỗi lần tới đều mặc áo khoác đen và đeo khẩu trang, với lại mỗi lần đều là nửa đêm. Cô nói xem, nếu thật sự là nói chuyện làm ăn thì cần phải đến nhà lúc nửa đêm sao?”
Cảnh Ngọc Ninh hơi chấn động một chút.
Trong lòng cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ.
Thế là liền nói ra: “Anh nói đúng, giúp tôi theo dõi tiếp đi! Cố gắng hết sức để có thể điều tra ra được thân phận của người kia.”
“Được, tôi sẽ cố hết sức, chỉ có điều đối phương trông không giống người bình thường, có lẽ không thể điều tra dễ dàng được.”
“Cố gắng hết sức là được rồi, cảm ơn rất nhiều.”
Cúp điện thoại xong Cảnh Ngọc Ninh lặng yên một lúc.
Cô nhớ tới trước đó Cảnh Minh Đức đã từng nói, từ sau khi mẹ chết, nhà họ Cảnh ở Nam Thành vẫn luôn xuống dốc, sau đó lại thêm Hoa Thịnh chèn ép, hoàn toàn không có khả năng đưa tay vươn tới kinh đô.
Bởi vậy người mà đến nhà lúc nửa đêm kia, e rằng thật sự đúng là không phải nói chuyện làm ăn.
Vậy rốt cuộc là tới làm gì đây?
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Buổi tối cô không vội vã về nhà, đầu tiên là đi đến phòng tập xem các thành viên đang chuẩn bị tham gia cuộc thi tuyển chọn người đẹp vào năm sau.
Mặc dù đang trong thời gian nghỉ tết, nhưng vì sắp đến cuộc thi nên việc sắp xếp tập luyện rất căng thẳng, bởi vậy tất cả mọi người đều không về ăn tết.
Cảnh Ngọc Ninh cho họ một cái phong bì đỏ, cũng coi như là an ủi, lại động viên cố lên một phen, lúc này mới rời đi.
Khi về nhà, đã là chín giờ đêm.
Thời tiết mùa đông giá rét, cực kì lạnh.
Trên đường xe cộ và người đi đường lại không hề giảm bớt một chút nào, so với ngày thường còn nhộn nhịp và sầm uất hơn.
Trở về nhà lúc cao điểm chín giờ, trên đường hơi phiền phức, xe chậm rãi dịch chuyển về phía trước, Cảnh Ngọc Ninh buồn bực ngán ngẩm, một tay chống lên cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài.
Chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, ở ngay phía trước bên trái cách cô không xa.
Đó là một chiếc xe Bentley màu sâm-panh, biển số xe rất quen thuộc, nếu như cô nhớ không nhầm thì hẳn