Cô đã không hiểu chuyện, vậy thì cũng không thể trách được người làm bà nội như bà ta nhẫn tâm.
Suy nghĩ như vậy, Vương Tuyết trầm giọng nói: “Không nhìn thấy ở đây còn có người khác à đang ngồi đó à, không quen biết hay là làm sao, tại sao lại không chào người ta?”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu nhíu mày.
Chuyện kinh doanh của nhà họ Cảnh, cho đến bây giờ đều không có một chút quan hệ nào tới cô, cho nên cô đương nhiên cũng không biết mình có gì cần thiết phải chào hỏi với vị Hứa tổng này.
Nhưng mà nhìn thấy người đàn ông đối diện đang nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Cuối cùng cô vẫn là không làm mất mặt mũi của Vương Tuyết ở trước mặt của người ngoài, gọi một tiếng: “Hứa tổng.”
“Ôi, không cần phải khách khí như vậy đâu, tôi lớn hơn em mấy tuổi đâu chứ, cứ gọi tôi là anh Hứa hoặc là anh Thiên Hồng là được rồi.”
Cảnh Diệp Nhã cười vô cùng thân thiết, thậm chí còn mang theo một tia lấy lòng.
Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được mà liếc mắt trong lòng.
Lớn hơn có mấy tuổi?
Lớn hơn tới mười mấy tuổi lận đó, có biết không!
Nếu như mà cô nhớ không sai, Hứa Thiên Hồng này cũng đã sắp ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi, đã sắp bốn mươi tuổi rồi.
Mấy năm gần đây mấy người đàn ông ăn mặc bảnh bao thì thật sự cho rằng mình mới có hai mươi mốt hai mươi hai tuổi hả.
Nhưng mà cô cũng không nói những lời này ra khỏi miệng, đương nhiên cũng không thật sự gọi là anh Hứa, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Vương Tuyết.
“Tối nay tôi còn có chuyện khác nữa, có chuyện gì thì nói nhanh lên đi.”
Vương Tuyết trầm giọng nói: “Gấp cái gì chứ? Kêu cô trở về chính là để cho cô trở về ăn một bữa cơm, cơm cũng chưa dọn lên bàn mà đã đi vội vã như vậy, nói chuyện kiểu gì đó?”
Bà ta nói xong lại quay đầu cười làm lành nói với Hứa Thiên Hồng: “Hứa tổng, xin lỗi nha, từ nhỏ con bé này đã bị người trong nhà làm hư rồi, rất tùy hứng, cậu đừng lấy làm lạ.”
Hứa Thiên Hồng lập tức cười haha nói: “Không có gì không có gì đâu, tôi lại thích những người nhanh mồm nhanh miệng giống như cô Cảnh vậy đó.”
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, có thể ngửi ra được chút khí tức không bình thường từ trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Bà nội ơi, xe ở bên ngoài là của ai vậy ạ, hôm nay trong nhà có khách hả?”
Tiếng nói vừa dứt Cảnh Diệp Nhã kéo cánh tay của Mộ Ngạn Bân bước vào từ bên ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh vừa nhìn thấy cô ta, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.
Cảnh Diệp Nhã lại hết sức vui mừng.
“Chị ơi, chị về rồi à.”
Cô ta nói xong thì buông cánh tay của Mộ Ngạn Bân ra, vui mừng mà chạy tới.
Vừa mới chạy đến gần thì lại nhìn thấy Hứa Thiên Hồng đang ngồi ở trên ghế sofa.
“A, người này là ai vậy ạ?”
Vương Tuyết vừa mới nhìn thấy cô ta, nụ cười ở trên mặt liền không thu hồi lại được.
Nghe vậy thì mỉm cười giới thiệu nói: “Vị này chính là Hứa tổng đến từ Tẩn Thương, mấy năm gần đây giúp nhà họ Cảnh chúng ta không ít việc, con cứ gọi cậu ấy là anh Hứa là được rồi.”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy, liền ngoan ngoãn cười cười gọi một tiếng: “Anh Hứa.”
Hứa Thiên Hồng vội vàng cười nói: “Đã nghe thấy danh tiếng của cô hai Cảnh từ lâu rồi, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là xinh đẹp. Hân hạnh hân hạnh.”
Ông ta nói xong, đứng dậy bắt tay với Cảnh Diệp Nhã.
Lại nhìn về phía Mộ Ngạn Bân ở bên cạnh của Cảnh Diệp Nhã, hai mắt sáng lên.
“Chắc hẳn cậu này chính là con trai của nhà họ Mộ.”
Mộ Ngạn Bân thờ ơ gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Không ngờ ngày hôm nay còn có thể gặp được cậu ở đây, xem ra thật sự hân hạnh mà.”
Mộ Ngạn Bân vô thức không thích người đàn ông nói mấy lời lấy lòng, cả người bóng bẩy, nhưng lo lắng mặt mũi của nhà họ Cảnh, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh Hứa khách khí rồi.”
Đúng lúc này, Dư Thanh Liên đi ra nói với mọi người bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, có thể vào trong phòng ăn dùng cơm.
Lúc này mọi người mới đứng dậy, lần lượt đi vào trong phòng ăn.
Cảnh Ngọc Ninh tự động rơi ở phía cuối cùng, thật sự không muốn ngồi cùng một chỗ với bất cứ người nào ở đây, nhưng mà cô lại không biết vô tình hay là cố ý, Hứa Thiên Hồng cũng cố ý thả chậm bước chân.
Ông ta mở to đôi mắt lặng lẽ đánh giá Cảnh Ngọc Ninh một chút, cảm thấy cô gái trước mắt cứ như là ngọn núi cao lạnh lùng, cả người đều tản ra một loại khí chất mát lạnh xuất trần.
Khí chất như vậy làm cho gương mặt vốn dĩ