Còn có cái gì mà gọi là có không ít người không thuộc về cô?
Đang chỉ Mộ Ngạn Bân hay là Lục Trình Niên vậy?
Cô cảm thấy hơi buồn cười, thật sự lười biếng phải nói dong dài với người đàn ông này, thế là bước chân nhanh hơn.
Hứa Thiên Hồng cũng bước theo nhanh hơn, lúc đi vào trong phòng ăn bỗng nhiên nắm chặt cổ tay của cô, giúp đỡ cô một chút.
“Cô Cảnh cẩn thận dưới chân.”
Cảnh Ngọc Ninh gần như là lập tức rút tay ra theo bản năng, quay đầu lại nhìn ông ta chằm chằm.
Tự cô đi đường, tự cô rõ ràng, đoạn đường từ phòng khách đến phòng ăn ở nhà họ Cảnh trước năm mười tám tuổi cô đã đi không biết bao nhiêu lần, cô tự hỏi cho dù có mấy năm không đi cũng không trở thành xa lạ đến tình trạng phải vấp ngã.
Rất rõ ràng, người đàn ông này chính là cố ý.
Cố ý muốn tạo ra khung cảnh mập mờ ở trước mặt của mọi người, lộ ra mối quan hệ của cả hai vô cùng thân mật.
Quả nhiên liền nghe thấy tiếng cười thánh thót của Cảnh Diệp Nhã truyền đến từ trong phòng ăn.
“Ôi chao, con đã nói sao chúng ta đều vào đây cả rồi mà chị với lại anh Hứa vẫn còn chưa chịu vào, hóa ra là hai người cố ý đi ở đằng sau. Anh Hứa, tính tình của chị em dịu dàng khiêm tốn, anh cũng đừng có bắt nạt chị đó nha.”
Hứa Thiên Hồng lập tức cười nói: “Không có đâu, cô Cảnh xinh đẹp như vậy, tôi yêu thương còn không kịp nữa là, sao lại có thể bắt nạt cô ấy được chứ?”
Vương Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, hiển nhiên cũng rất vui vẻ.
Bà ta cười hài lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu Hứa có thể hài lòng với Cảnh Ngọc Ninh nhà chúng tôi, đây là chuyện tốt, nào, nhanh chóng ngồi xuống đi.”
Hứa Thiên Hồng quay đầu lại cười nói với Cảnh Ngọc Ninh: “Ngọc Ninh, chúng ta đi đến đó đi.”
Lông mày của Cảnh Ngọc Ninh nhíu lại càng sâu hơn.
Trong dạ dày của cô lại có một loại cảm giác muốn buồn nôn.
Dư Thanh Liên nhìn thấy cô đứng đó bất động, vội vàng đứng dậy.
“Ngọc Ninh, con đến đây ngồi đi, ở kế bên Diệp Nhã còn có chỗ trống nè.”
Bộ dạng này của bà ta giống như là giải vây thay cho cô, nhưng trên thực tế Cảnh Diệp Nhã ngồi ở bên trái của Mộ Ngạn Bân, nếu như cô lại đi đến đó ngồi ở bên phải, như vậy thì còn ra cái gì.
Nhìn bọn họ ân ái ở trước người bạn gái cũ là cô?
Bọn họ không phiền bị dị ứng, còn mình thì cảm thấy buồn nôn.
Cảnh Ngọc Ninh không nói chuyện, cất bước trực tiếp đi đến bên cạnh của Vương Tuyết, ngồi xuống ở bên phải của Cảnh Minh Đức.
Đó vốn dĩ là vị trí của Dư Thanh Liên, bà ta vừa mới đứng lên, vị trí liền trống đi. . Truyện Hài Hước
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bà ta, cười nhạt nói: “Dì Liên, tôi ngồi ở đây chắc là dì không để ý đâu ha.”
Nụ cười ở trên mặt của Dư Thanh Liên đông cứng lại.
Vương Tuyết lập tức giận đến tái mặt.
“Cảnh Ngọc Ninh, đó là chỗ ngồi của người lớn, cô ngồi ở đây là có ý gì hả?”
Cảnh Ngọc Ninh thờ ơ nói: “Trước kia nơi này chính là vị trí của mẹ tôi, tôi nhớ mẹ tôi, cho nên tôi ngồi đây để hoài niệm một chút, không được à?”
Vương Tuyết tức giận đến thay đổi sắc mặt.
Cảnh Minh Đức cũng rất không vui.
Đứa con gái này của ông ta, kể từ sau khi mẹ của cô mất, cô lại trở thành như là một người khác, mỗi lần không phải là châm chọc ông ta thì lại đâm vào trong chỗ đau của ông ta, làm cho ông ta rất không thích.
Để cô ngồi ở bên cạnh, vậy bữa cơm này ông ta còn có thể ăn hay không đây.
Nghĩ đến đây, Cảnh Minh Đức cũng sa sầm mặt, trầm giọng nói: “Cảnh Ngọc Ninh, ngồi vào chỗ ngồi mà con nên ngồi đi, đây là vị trí của dì Liên của con.”
Cảnh Ngọc Ninh kiên trì: “Đây là vị trí của mẹ tôi.”
“Con.”
Dư Thanh Liên kịp thời đứng ra hòa giải.
“Được rồi được rồi, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, không quan trọng đâu. Ngọc Ninh thích ngồi ở đâu thì cứ để con bé ngồi ở đó đi, tôi ngồi ở đây là được rồi.”
Bà ta nói xong, bực dọc ngồi xuống vị trí hạ.
Có vẻ là như đang nhượng bộ, nhưng thực tế là ánh mắt tràn đầy bất mãn đều đang trừng Cảnh Ngọc Ninh, ngay cả Hứa Thiên Hồng vẫn luôn có hảo cảm với Cảnh Ngọc Ninh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Đã sớm nghe nói cô cả Cảnh này tùy ý kiêu căng, trước đó còn tưởng rằng chỉ là tin đồn, bây giờ xem ra ngược lại lại là thật.
Cho dù có như thế nào thì Dư Thanh Liên cũng là người lớn ở trong nhà, dù là mẹ kế, nhưng mà thái độ đối với cô cũng vô cùng tốt.
Vậy mà cô là không biết tốt xấu, đúng là lang tâm cẩu phế!
Nhưng mà trong lòng thì đang oán hận, đối diện với gương mặt lạnh lùng không dính khói lửa trần gian