Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Không sao, thím đi mang một chậu nước nóng qua đây.”
Chị Trần vội vàng trả lời: “Vâng.”
Bế Cảnh Ngọc Ninh về phòng ngủ, chị Trần cũng đưa nước đến.
Lục Trình Nhiên bảo chị ta ra ngoài, sau đó mới vắt khăn nóng giúp cô lau mặt, lau tay, lau người.
May là sau khi kiểm tra, mặc dù cô đã bị hôn mê nhưng dường như cô không bị thương gì.
Lục Trình Niên thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, Tô Thâm đưa bác sĩ đến.
Sau khi kiểm tra một lần, chắc chắn không có trở ngại gì lớn, mặc dù bị bỏ thuốc mê nhưng dược tính không mạnh, cũng không phải là loại thuốc đặc biệt độc ác gì. Dù sao bối cảnh nhà họ Cảnh cũng ở đó, cũng không phải là một gia tộc bỉ ổi, đương nhiên trong nhà cũng không có những thứ quá linh tinh.
Bác sĩ tiêm cho Cảnh Ngọc Ninh một mũi thuốc giải, lại giúp cô hạ sốt, rồi mới rời đi.
Tô Thâm vẫn luôn đợi dưới phòng khách ở dưới tầng, sau khi Lục Trình Niên chắc chắn Cảnh Ngọc Ninh không có vấn đề gì, giúp cô đắp lại chăn, đi xuống tầng.
“Điều tra được chưa? Tối nay nhà họ Cảnh xảy ra chuyện gì.”
Nhắc đến vấn đề này, ánh mắt của Tô Thâm có chút do dự.
Anh ta liếc nhìn sắc mặt Lục Trình Niên, trầm giọng nói: “Thuốc này mà bà Cảnh bỏ thuốc mợ chủ, bởi vì….’
Tô Thâm kể cho Lục Trình Niên nghe tất cả những chuyện xảy ra ở nhà họ Cảnh tối nay.
Khuôn mặt vốn đang u ám của Lục Trình Niên, sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, càng trở nên u ám, đến mức có thể nhỏ thành giọt nước.
“Chủ tịch, tối nay tất cả người nhà họ Cảnh đều ở đó, bao gồm cả ba của cô ấy, nhưng bọn họ vẫn làm chuyện như vậy với cô ấy, ngài xem có cần phải….”
Lục Trình Niên cười lạnh một tiếng.
“Chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý, bây giờ cậu đi giúp tôi làm một chuyện khác.”
Anh nói xong, liền đưa bằng lái xe của tài xế cho Tô Thâm: “Điều tra xem công ty này, còn có người này, sau này tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở Nam Thành.”
Tô Thâm vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta cầm lấy bằng lái xe liếc nhìn qua, mặc dù không biết người này tại sao lại đắc tội với ông chủ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tô Thâm trả lời: “Vâng.”
Tô Thâm rời đi.
Thím Lưu lo lắng đi đến, quan tâm hỏi: “Cậu chủ, mợ chủ không sao chứ?”
“Không sao.”
Lục Trình Niên quay người đi lên tầng, vừa mới bước lên cầu thang đã dừng lại.
“Đi pha một cốc nước mật ong rồi mang lên đây.”
“Vâng.”
Lúc quay lại phòng ngủ, Cảnh Ngọc Ninh đã tỉnh lại.
Thuốc giải mà bác sĩ tiêm cho cô rất hiệu nghiệm, chưa đến nửa tiếng, cô đã tỉnh rồi.
Nhìn thấy Lục Trình Niên, cô sững sờ, sau đó mới hỏi: “Sao anh tìm được em?”
Vừa nhắc đến vấn đề này, Lục Trình Niên lại có chút tức giận.
Anh bước tới, khẽ bóp cằm người phụ nữ, trầm giọng nói: “Tại sao không ngoan ngoãn ở nguyên tại chỗ đợi tôi?”
Cảnh Ninh sững sờ, mơ hồ nhìn anh.
“Em sợ người nhà họ Cảnh tìm đến! Em không trụ được bao lâu, ngộ nhỡ bọn họ tìm đến em sẽ không thể chạy thoát được.”
“Vậy em có thể tìm một nơi an toàn để trốn.”
Chỉ cần nghĩ đến đây, cô ở trong tình huống như vậy mà còn có dũng khí lên xe của một người xa lạ, suýt nữa thì gặp nguy hiểm, anh không thể không tức giận.
Cảnh Ngọc Ninh ủy khuất bĩu môi: “Em không nghĩ đến mà! Lúc đó trong lòng rất hoang mang, sao còn có thể nghĩ đến những thứ này chứ.”
Cô nói xong, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, ôm lấy cánh tay anh làm nũng.
“Chồng à, em sai rồi.’
Sự lạnh lùng trong ánh mắt của Lục Trình Niên giảm đi một chút.
Cảnh Ninh lại ôm lấy cổ tay của anh, đáng thương nói: “Em cứ nghĩ rất nhanh anh sẽ tìm thấy em! Sao có thể nghĩ đến tên tài xế kia lại xấu xa như vậy chứ! Hơn nữa không phải bây giờ em không có chuyện gì sao? Có một người chồng anh minh,uy phong như này, ngay cả người xấu cũng không dám ức hiếp em!”
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng