“Bà nội, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Trước tiên cứ yên tĩnh một hồi đi, phía bên Hứa Thiên Hồng bà còn phải nghĩ cách một chút xem phải làm sao để giải quyết hậu quả thật tốt, chuyện khác để sau hãy nói.”
“Vâng.”
Đoàn người nhà họ Cảnh rời khỏi bệnh viện.
Đổi lại phía bên kia Cảnh Ngọc Ninh cũng đi đến xe, lấy điện thoại đã rung từ lâu trong túi ra ấn nút nghe.
“Vẫn đang ở bệnh viện à? Chuyện xử lý thế nào rồi?”
Điện thoại vừa được kết nối, người đàn ông đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hứa Thiên Hồng tôi sẽ xử lý, về phần nhà họ Cảnh, em có tính toán gì không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, đang định nói không cần anh nhúng tay vào, thế nhưng nghĩ đến thế lực sau lưng Hứa Thiên Hồng, cho dù cô thật sự tố cáo ông ta cưỡng hiếp nhưng chưa thành công thì dưới khuynh hướng khẩu cung của ông ta, tất cả mọi người ở nhà họ Cảnh có lẽ cũng không thật sự có thể tố cáo ngược lại ông ta.
Vừa rồi chẳng qua cô cũng chỉ là cố ý nói ra chọc tức ông ta mà thôi, bây giờ nghĩ lại quả thực là có chút khó khăn.
Thế là cô không từ chối lời đề nghị của người đàn ông, nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Cảnh.”
Quyết định này lẽ ra phải được làm từ năm năm trước.
Chỉ tiếc rằng ngay lúc đó cho dù cô đã từng đau khổ và khó khăn nhưng vẫn có một chút ảo tưởng đối với gia đình này.
Dẫu sao khi còn bé họ đã từng yêu thương mình, cưng chiều mình, Nữ Thần Quốc Dân full,đã từng ôm cô vào lòng và gọi “Ninh Ninh ngoan”, những tình thân ấm áp cất giữ trong trí nhớ kia không phải nghiêng một cái là có thể bị xóa sạch.
Cho đến lần này, cô thật sự tuyệt vọng rồi.
Có nhiều thứ không phải cô muốn giữ lại thì có thể giữ lại đến cùng.
Thời gian sớm đã khiến nó biến chất, từ khi mẹ con Cảnh Diệp Nhã đi vào nhà họ Cảnh, bà nội của cô đã không phải bà nội cô, ba cô cũng không còn là ba của cô nữa.
Chuyện cho tới bây giờ, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nên rời nên bỏ thì không đáng phải ngoảnh đầu lại.
Trái lại Lục Trình Niên không ngờ cô có thể quyết đoán như vậy, dựa vào tính cách trọng tình trọng nghĩa của phụ nữ, e rằng thực sự đã làm cô quá đau lòng thì mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Đôi mắt anh hơi tối lại “ừ” một tiếng.
“Được, tôi sẽ lo chuyện này.”
“Không cần, giao cho em đi! Chuyện này em muốn tự mình làm.”
Phía đối diện, người đàn ông yên lặng.
Cảnh Ngọc Ninh giải thích: “Em không chỉ muốn cắt đứt quan hệ với họ, thứ nên thuộc về em, em cũng muốn lấy lại toàn bộ. Và còn nước bẩn họ đã hắt lên người em, em cũng muốn họ thu hồi toàn bộ cho em! Lục Trình Niên, chuyện này em không muốn mượn tay người khác, nếu như ngay cả chút chuyện này em cũng làm không xong thì cũng không xứng đứng bên cạnh anh.”
Phía đối diện truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
“Em không cần làm gì thì cũng đủ để đứng bên cạnh tôi.”
“Nhưng em sẽ không yên lòng, em không phải chim hoàng yến trong lồng. Lục Trình Niên, xin anh hãy tin tưởng em.”
Trong điện thoại là sự yên lặng ngắn ngủi, thời gian giống như đồng hồ cát chậm rãi trôi qua.
Không biết qua bao lâu thì mới nghe thấy giọng nói của anh.
“Được.”
Một chữ “được” đơn giản khiến Cảnh Ngọc Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự lo lắng anh sẽ không đồng ý, dù sao ham muốn khống chế của người đàn ông kia cô biết rõ trong lòng và cũng biết rõ là mặc dù bây giờ nói rất dứt khoát nhưng thật sự bắt đầu vào việc thì chưa chắc đã dễ dàng như vậy.
Nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ, dù sao anh cũng coi như là tôn trọng lựa chọn của cô.
Nghĩ tới đây Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cong khóe miệng.
“Nhưng em cũng phải đáp ứng tôi một chuyện.” Lục Trình Niên bỗng nhiên nói.
“Cái gì?”
“Tôi chỉ cho em thời gian một tháng, một tháng sau, cùng tôi về kinh đô, làm vợ thật sự của tôi.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô ngồi ở trong xe,