Cảnh Ngọc Ninh hắng giọng nói, cười làm lành nói: “Thật ngại quá, gần đây em hơi bận…”
“À!” Người đàn ông đối diện cười lạnh một tiếng.
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy anh cười lạnh thì biết lý do này không thể qua cửa được.
Cô vội vàng chuyển đề tài, sửa lại lời nói: “Ừm, hôm nay em định trở về, nhưng đang chuẩn bị đi thì anh đã gọi điện thoại đến đây!”
Giọng người đàn ông ngữ mang theo sự mỉa mai: “Đang chuẩn bị sao?”
“Ừm, đúng vậy!”
“À… Được rồi, nửa tiếng, nếu không anh không thấy em về nhà thì tự gánh lấy hậu quả.”
Anh nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn màn hình điện thoại tối đi thì khuôn mặt nhỏ đen lại.
Người đàn ông này có cần ngang ngược độc tài như vậy hay không!
Nửa tiếng? Từ chỗ này về Lục Viên nhanh nhất cũng phải hơn hai mươi phút, không lẽ cô phải lập tức rời đi sao?
Cô nhìn công việc vẫn chưa hoàn thành chồng chất như núi trước mặt…
Cho nên cô vừa đứng dậy thì cảm giác cả lưng cứng ngắc, vô cùng đau nhức.
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, đưa tay đấm lưng, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.
Bởi vì công ty khá bận rộn, cho nên có không ít người ở lại tăng ca, tuy rằng bây giờ là chín giờ tối nhưng văn phòng vẫn còn đèn sáng trưng, mọi người đang ngồi ở trước máy tính làm việc.
Cảnh Ngọc Ninh đi ra ngoài nhìn cảnh này thì trong lòng có chút cảm động.
Bọn họ và cô không giống nhau, công ty là sự nghiệp của cô, mà đối với bọn họ cũng chỉ là công việc mà thôi.
Cảnh Ngọc Ninh vỗ tay, mọi người bị hấp dẫn nên sôi nổi nhìn qua.
“Chú ý một chút, mọi người bận rộn nhiều ngày như vậy rồi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, mọi người trở về nghỉ ngơi đi! Ngày mai tiếp tục làm những việc chưa xong!”
Trong văn phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô.
“Yeah! Rốt cuộc cũng có thể tan làm, thật là sảng khoái!”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười, lúc này mới rời đi.
Cô quay về Lục Viên đúng lúc nửa tiếng.
Cô xuống xe, có chút chột dạ nhìn vào bên trong thì thấy người đàn ông kia không ở trong phòng khách, lúc này cô mới vội vàng đi vào.
Thím Lưu đúng lúc đi tới thấy cô đang thay giày thì vui vẻ nói: “Bà chủ, cô đã trở về!”
Cảnh Ngọc Ninh cười xấu hổ: “Đúng vậy, vậy… Lục Trình Niên có ở nhà không?”
“Ông chủ ở trong thư phòng trên lầu.”
Thím Lưu bỗng nhiên dừng một chút, sau đó đến gần bí mật nói: “Bà chủ, lúc cô đi lên đó thì phải chú ý một chút, mấy ngày nay hình như tâm trạng của ông chủ không tốt lắm, tối nay còn nổi giận một trận ở nhà! Ngay cả bữa tối cũng không ăn.”
“Hả?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút kinh ngạc.
Theo như cô biết thì mặc dù tính tình của Lục Trình Niên không tốt, nhưng từ trước đến nay anh rất ít nổi giận, đừng nói là nổi giận với người làm trong nhà.
Anh là một người có khả năng kiềm chế hơn người, bởi vì thân phận và khí chất nên bình thường người khác cũng không dám đắc tội với anh.
Cho nên mọi người rất cẩn thận ở trước mặt anh, anh cũng chưa từng trách móc nặng nề với người làm.
Hôm nay sao anh lại như thế?
Cảnh Ngọc Ninh có chút khó hiểu, thím Lưu lại tiếp tục nói: “Tôi sợ buổi tối ông chủ đói bụng, dạ dày không thoải mái, cho nên tôi đã nấu cháo hải sản cậu ấy thích ăn trong phòng bếp, các món ăn khá thanh đạm, nếu lát nữa cô lên đó thấy tâm trạng của cậu ấy tốt thì khuyên cậu ấy xuống ăn một chút! Làm việc vất vả rồi, sao không