Thím Lưu dừng lại, sau lưng bọn họ âm thầm nghiến răng mắng một câu, bản thân đúng là không biết điều, sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào đúng lúc này.
Biết chỉ có cậu chủ và mợ chủ ở trong phòng, một đôi tuấn nam, mỹ nữ nửa đêm ở trong phòng cùng với nhau, chắc chắn sẽ làm những chuyện xấu hổ, bà chạy đến đưa bữa khuya làm gì chứ?
Bữa khuya có ngon bằng mợ chủ không?
Thím Lưu đỏ mặt, ngượng ngùng quay người đi vào.
“Cậu chủ, mợ chủ, tôi mang bữa khuya đến cho hai người.”
Bà nở nụ cười ngượng gạo, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Cảnh Ngọc Ninh đang bị Lục Trình Niên đè ngồi trên chân mình, chỉ thấy cô đưa tay lên che mặt, cả người quay lưng về phía bà, đầu vùi trong lòng người đàn ông, dáng vẻ vô cùng xấu hổ.
Nụ cười trên khuôn mặt bà càng sâu, ánh mắt vui mừng, yên tâm, đặt khay thức ăn trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh
Lục Trình Niên không nói gì, chỉ căn dặn: “Sau này lúc tôi và mợ chủ ở trong phòng không được tùy tiện đi vào.”
“Vâng, vâng! Tôi hiểu rồi.”
“Ừ, đi xuống đi.”
“Vâng.”
Thím Lưu quay người đi ra ngoài, bóng lưng kia, bước chân kia vô cùng vui vẻ, nếu không biết nội tình, còn cho là bà trúng 15 tỷ vậy
Thậm chí lúc rời khỏi phòng còn có lòng giúp bọn họ đóng cửa lại.
Lục Trình Niên thu lại ánh mắt, nhìn người phụ nữ ở trong lòng.
đôi môi mỏng gợi cảm cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười
” Còn trốn cái gì? Người ta đi rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh…..thấy thím Lưu thật sự đã rời đi, ngay cả cửa cũng đã đóng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên.
“Đều tại anh!”
Cô nắm tay lại đấm lên vai người đàn ông, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Lục Trình Niên cười thành tiếng: “Ừ, đều tại anh.”
Dáng vẻ cưng chiều mà vui vẻ của anh ngược lại khiến Cảnh Ngọc Ninh có chút tức giận, dù sao cũng không giải tỏa được.
Chỉ có thể lườm anh.
Tối nay Lục Trình Niên chiếm được tiện nghi, tâm trạng rất tốt, cũng không muốn trêu trọc cô nữa, ngộ nhỡ trêu đến mức cô thật sự tức giận.
Vì vậy xoa hai má mềm mại của cô, hỏi: “Có đói không?”
Đừng nói, mặc dù tối nay Cảnh Ngọc Ninh đã ăn cơm, nhưng vì quá bận, nên chỉ ăn qua loa mấy miếng, lúc này thật sự rất đói.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy mình vẫn còn tức giận với anh, còn vẫn chưa tính sổ với anh chuyện hôn trộm lúc nãy
Lúc này nếu như ăn đồ ăn của anh, vậy thì không phải rất xấu hổ sao.
Dường như người đàn ông nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, ý cười trong mắt càng sâu, vui vẻ cong khóe miệng.
“Anh đói rồi, ăn cùng anh được không?”
Cảnh Ngọc Ninh chột dạ, đôi mắt đảo xung quanh, cuối cùng vẫn hạ giọng trả lời: “Được, thấy anh muốn em ăn cùng anh, em sẽ ăn cùng anh vậy!”
Lục Trình Niên cười, cũng không tính toán, buông cô ra, nắm tay cô đi qua bên kia.
Trên bàn có hai bát cháo hải sản, màu sắc, hương thơm và mùi vị vô cùng hoàn hảo.
lúc đầu Cảnh Ngọc Ninh cũng chỉ cảm thấy có chút đói, nhưng bây giờ ngửi thấy cháo thơm như vậy, bụng đột nhiên đói đến mức kêu lên tiếng ọc ọc.
Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên thay đổi.
Biểu cảm của cô cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn Lục Trình Niên, ngượng ngùng cười.
“Cái kia….anh nghe nhầm rồi, bên ngoài có côn trùng kêu!”
Lục Trình Niên giữ kín như bưng gật đầu: “Ừ, là côn trùng kêu.”
Nhưng đáy mắt không giấu được sự cười nhạo, rõ ràng đang nói với cô, anh sớm nghe ra chính là bụng của cô kêu.
Cảnh Ngọc Ninh xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường.
May là chỉ cần mặt dày không nhìn biểu cảm trên mặt của anh, người đàn ông này cũng sẽ không vạch trần, hai người yên lặng ăn bữa khuya, Cảnh Ngọc Ninh vô cùng hài lòng.
Cô chủ động thu dọn bát đĩa đem xuống, lúc quay lại Lục Trình Niên đã đi vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Cảnh Ngọc Ninh cầm một quyển tạp trí thời trang, dựa vào đầu giường lật xem, tạp chí là số mới nhất của kỳ này, bên trên có những thiết