Thực ra cũng là vì bận rộn một khoảng thời gian dài, hai ngày nay khó khăn lắm mới xử lý xong công việc, sợi dây căng thẳng cũng đã buông lỏng.
Đúng lúc hôm qua có tuyết rơi, sau khi ăn tối xong Cảnh Ngọc Ninh kéo Lục Trình Niên đi dạo trong vườn, cũng vì hứng một lúc gió lạnh, không ngờ đã bị bệnh.
Cô tự biết mình đuối lý, không dám nói gì nữa.
Đợi bác sĩ lấy xong thuốc đi vào, ngoan ngoan uống thuốc.
Lục Trình Niên thấy khuôn mặt bình thường tràn đầy sức sống, lúc này tràn đầy sự mệt mỏi, biết cô cũng cảm thấy khó chịu, nên không nói gì nữa.
Dặn cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, lại dặn dò đám người thím Lưu chăm sóc cô thật tốt sau đó mới ra ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh nằm ở nhà nửa ngày, đến trưa thấy bệnh tình của mình cũng có chuyển biến tốt, dưới tầng lại truyền đến tiếng rầm rì
Cảnh Ngọc Ninh có chút bất ngờ.
Lục viên là biệt thự riêng của Lục Trình Niên ở Nam Thành, trong nhà ngoài người làm, từ trước đến giờ rất ít khi có người ngoài đến.
Mà người làm biết cô rất thích yên tĩnh, sẽ không tạo ra những tiếng ồn lớn như vậy
Ai đến?
Cô đang định đứng dậy, đã nhìn thấy thím Lưu vội vàng chạy vào.
“Mợ chủ, không hay rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh cau mày: “Xảy ra chuyện gì? Sao dưới tầng lại ồn ào như vậy?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của thím Lưu vô cùng ngượng ngùng: “Là cô của cậu chủ đến.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.
Lục Trình Niên có một người cô, tên là Lục Lan Chi, cô biết.
Năm đó ba mẹ của Lục Trình Niên bất ngờ mất sớm, chính người cô này đã nuôi dưỡng anh trưởng thành.
Theo lý mà nói, người như vậy mối quan hệ có lẽ sẽ rất thân mật, nhưng không biết tại sao, hai người ở cùng nhau lâu như vậy, cô chưa từng nghe thấy Lục Trình Niên nhắc đến người cô này của anh.
Sự tồn tại của người ngày cũng là do Cảnh Ngọc Ninh vô ý từ chỗ khác biết được
Cô vừa thay đồ ngủ vừa hỏi: “Cô ấy qua làm gì? Nhìn dáng vẻ của thím giống như gặp kẻ thù vậy.”
Thím Lưu quả thật có chút căng thẳng.
“Mợ không biết đâu, người cô này không phải là một nhân vật dễ trọc vào, mỗi lần đến đều bới lông tìm vết tìm ra một vài lỗi, mọi người đều nể tình bà ấy có ơn với cậu chủ, không dám nói gì, nhưng cũng không dám xem nhẹ.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, không nói gì.
Thay đồ xong, đang chuẩn bị đi xuống tầng, đã nghe thấy tiếng người phụ nữ hét lớn.
“Mấy người làm việc kiểu gì vậy? Bình thường cho cậu chủ uống loại trà này sao? Có phải là bình thường cậu chủ đối xử với mấy người quá tốt nên đã quên hết phép tắc?”
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, đi xuống tầng.
Nhìn thấy trong phòng khách một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng đang quát mắng người làm.
Mà trên sàn nhà trước mặt có một ấm trà được tráng men ngọc bị vỡ, nước trà, lá trà vương vãi khắp sàn, rất lộn xộn.
Người làm cúi đầu, vâng vâng dạ dạ không dám nói gì, mà cách cửa lớn mấy bước lại có một người khác đang đứng.
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày vô cùng bất ngờ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cô chậm rãi đi xuống tầng, người làm nghe thấy giọng nói của cô, đột nhiên giống như gặp được cứu tinh, đổ dồn ánh mắt qua.
Người phụ nữ đứng trong phòng khách, đương nhiên cũng phát hiện ra cô.
Bà ta cau mày, không vui hỏi: “Cô là ai?”
Thím Lưu vội vàng bước lên phía trước giải thích: “Thưa bà, đây là mợ chủ.”
Lục Lan Chi nghe xong càng không vui, lông mày nhíu chặt thành ba vạch, nhìn Cảnh Ngọc Ninh với ánh mắt cảnh giác và đánh giá.
Cảnh Ngọc Ninh cười, rất thân thiện đưa tay ra.
“Xin chào, cháu tên là Cảnh Ngọc Ninh, nếu như không ngại có thể gọi cháu là Ngọc Ninh.”
Không ngờ, đối phương lại hừ một tiếng.
“Hóa ra cô chính là con tiện nhân được Trình Niên bao nuôi ở Nam Thành, tôi cứ nghĩ là món hàng tốt thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy! Chậc chậc, nhìn