Tất cả mọi người khiếp sợ.
Phải biết rằng chỉ cần dính một chút nước trà nóng hổi kia cũng sẽ bị phỏng, huống chi là một chén trà dội lên người?
Tất cả mọi người lo lắng nhìn Cảnh Ngọc Ninh lại thấy cô nghiêng người đứng qua một bên, trên người không bị thương gì, mà chén trà đập mạnh vào tường đối diện, vỡ nát dưới đất.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ ngõm.
Bọn họ lại nhìn về phía Lục Lan Chi, ánh mắt không khỏi càng buồn bực.
Cảnh Ngọc Ninh cũng có chút tức giận.
Cô tôn trọng Lục Lan Chi nên không muốn so đo với bà ta, bởi vì bà ta đã nuôi dưỡng Lục Trình Niên.
Nhưng không có nghĩa cô có thể mặc kệ bà ta muốn làm gì thì làm trước mặt mình, lặp đi lặp lại nhiều lần nhắm thẳng vào cô.
Cô lạnh mặt xuống, trầm giọng nói: “Dù sao cô cũng là người ba mươi bốn mươi tuổi, chẳng lẽ cô không biết chuyện phải đợi trà nguội mới uống sao?
Bạn nhỏ ở nhà trẻ cũng biết chuyện này mà cô lại không biết, còn muốn trách người rót trà, chẳng lẽ hai mắt và ngón tay của cô chỉ để trưng bày thôi sao? Vì thế cô không nhìn thấy hơi bốc lên cũng không cảm nhận được nhiệt độ? Phải đưa đến miệng mới biết là bỏng sao?”
Lục Lan Chi cũng không nghĩ tới Cảnh Ngọc Ninh sẽ nói như vậy.
Bà ta là con gái út của Lục Thị, bà ta đi đến đâu cũng nhận lấy sự nịnh hót và khen ngợi, có lúc nào phải chịu như vậy chứ?
Mà hiện tại người phụ nữ trước mặt dám chửi bà ta sao?
Còn nói bà ta không bằng bạn nhỏ ở nhà trẻ?
Ông trời ơi, rốt cuộc ai cho người phụ nữ lá gan lớn như thế? Rốt cuộc cô có biết bà ta là ai không?
Không chỉ có Lục Lan Chi, ngay cả Quan Thu Hà bên cạnh và đám người làm cũng sợ ngây người.
Thật sự vô cùng bội phục dũng khí của Cảnh Ngọc Ninh.
Phải biết rằng, trong cuộc sống không có ba mẹ, có thể nói Lục Lan Chi đảm nhận vai trò người mẹ của Lục Trình Niên ở phương diện nào đó.
Nếu thật sự như vậy, Lục Lan Chi là mẹ chồng của Cảnh Ngọc Ninh!
Dám nói chuyện không khách sáo với mẹ chồng như vậy, đúng là…
Bội phục!
Lục Lan Chi tức giận đến nổi điên hét lên: “Cô là cái thá gì! Cô dám dạy dỗ tôi sao? Cô có biết tôi đã nuôi Trình Niên từ nhỏ đến lớn không? Chỉ cần tôi nói một câu thì sau này cô đừng nghĩ đến chuyện xuất hiện ở chỗ này!”
“Bởi vì tôi biết cô nuôi lớn Trình Niên, cho nên vẫn luôn khách sáo với cô, nhưng trên thế giới này không phải cô lễ phép với người khác thì người đó cũng tôn trọng cô, có một số người ỷ vào ân tình mà kiêu ngạo phách lối trên địa bàn của người khác, nếu đã như vậy thì tôi nghĩ mình cũng không cần tiếp tục chịu đựng.”
“Cô! Cô——!”
Lục Lan Chi chỉ vào cô nói hai chữ “Cô”, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, nhưng không nói được câu tiếp theo ra.
Quan Thu Hà thấy thế thì nhíu mày, đi tới đỡ lấy bà ta.
“Dì Lục, dì không sao chứ?”
Nửa ngày Lục Lan Chi mới lấy lại khí thế, chỉ vào Cảnh Ngọc Ninh, liên tục gật đầu.
“Tốt lắm, rất tốt! Lần đầu tiên tôi thấy có người dám nói chuyện với tôi như thế, cô chờ đi! Tôi rất muốn xem rốt cuộc Trình Niên sẽ chọn tôi hay là cô?”
Lục Lan Chi nói xong thì nổi giận đùng đùng mang theo Quan Thu Hà rời đi.
Một đám người làm bị dọa sợ đến im như thóc, không dám lên tiếng.
Đến khi tiếng động cơ ô tô bên ngoài đã đi xa, thím Lưu mới đi đến bên cạnh Cảnh Ngọc Ninh lo lắng nói: “Bà chủ, bà cô nổi giận rời đi như thế, sợ là không từ bỏ ý đồ, cô…”
Cảnh Ngọc Ninh hơi cụp mắt, một lát sau lạnh nhạt nói: “Tùy bà ta thôi!”
Cô đi đến ngày hôm nay cũng không phải dựa vào nịnh bợ ai mà có được.
Cô sẽ tuân thủ việc giao tiếp cơ bản nhất giữa người với người, nhưng nếu đối phương muốn cậy già lên mặt, cô không có thể nào để đối phương được như mong muốn.
Cho dù người đó là ai!
“Nhưng… Bên ông chủ…”
Thím Lưu rất lo