“Ngại quá, xin hỏi các vị là khách của phòng 6602 sao?”
Ba người sững sốt, bà cụ vội nói: “Chúng, chúng tôi có việc gấp phải đi lên, cô có chuyện gì thì nói sau đi, xin phép!”
Nói xong, kéo Cảnh Ngọc Ninh và An An đi vào trong.
Tuy nhiên lại bị nhân viên chặn lại lần nữa.
Lần này, không chỉ là nhân viên ở sảnh, còn có hai bảo vệ, một trái một phải chặn trước mặt họ.
Ba người mặt mày nghiêm túc, nhân viên sảnh nhìn chằm chằm bà cụ, trầm giọng nói: “Thật ngại quá, phòng của bà đã thiếu tiền hai ngày rồi, trước đó bà nói hôm nay sẽ thanh toán, chúng tôi mới cho phép bà và cháu bà tiếp tục ở lại, nhưng từ sáng nay đã không thể liên lạc được với các vị, nếu hôm nay còn không thanh toán, chỉ e chúng tôi không cách nào để bà và cháu gái tiếp tục ở lại.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.
Quay đầu nhìn bà cụ.
Mặt bà lộ ra biểu cảm túng quẫn.
“Chuyện này…tôi vốn là định hôm nay thanh toán, nhưng ví tiền của tôi lại vừa bị mất lúc ăn cơm, cho nên các người có thể hoãn thêm hai ngày không? Đợi tôi tìm thấy ví tiền thì nhất định sẽ trả tiền cho các người.”
Nhân viên bất đắc dĩ thở dài.
“Bà ơi, bà hai ngày trước bà đã dùng lý do này rồi.”
Bà cụ: “…”
Cảnh Ngọc Ninh làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải một màn ngượng ngùng như vậy.
Chỉ thấy An An bước tới, bắt lấy tay áo nhân viên, khẽ lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh chớp chớp nhìn cô ta.
“Chị xinh đẹp ơi, em và bà có phải gây ra phiền phức cho các chị không? Em thành thực xin lỗi, nhưng ví tiền của bà cháu em thật sự mất rồi, không tin chị hỏi dì Ninh Ninh, dì có thể làm chứng.”
Cô bé nói xong thì chỉ vào Cảnh Ngọc Ninh đang đứng phía sau.
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cái này, ai có thể nói cho cô biết, mũi tên sao bỗng nhiên lại chỉ hướng cô chứ?
Cô nên trả lời sao đây?
Thấy cô có chút do dự, bà cụ vội dùng ánh mắt ra hiệu.
Cảnh Ngọc Ninh thực sự dở khóc dở cười.
Cô bây giờ đại khái xem như hiểu rõ đây là chuyện gì rồi, cũng không nhìn bà cụ, nói thẳng với nhân viên: “Họ thiếu bao nhiêu tiền phòng?”
“Thiếu ba ngày, tổng cộng năm mươi ba triệu.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp ở Ngự Cảnh tiêu xài khá đắt cũng là đương nhiên.
Cô không nói gì, trực tiếp lấy thẻ ra.
“Quẹt thẻ tôi đi!”
Bà cụ khó xử nói: “Chuyện này…chuyện này được sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhếch môi, không vạch trần lời nói dối của bà cụ, chỉ sờ sờ đầu An An.
“Không sao, cứ xem như quà tôi tặng đứa bé đi! Chúng ta có duyên như vậy, tôi còn chưa tặng cô bé quà đâu!”
An An thấy vậy, mở to đôi mắt sáng rỡ, vui vẻ cười nói: “Cảm ơn dì Ninh Ninh.”
Nhân viên thấy vậy, chỉ có thể cầm thẻ của cô đi quẹt.
Thanh toán tiền thiếu xong, Cảnh Ngọc Ninh hỏi bà cụ: “Hai người bây giờ tính thế nào, hay là có nơi nào có thể đi sao?”
Bà cụ vô cùng chột dạ, không còn cởi mở như lúc ăn cơm vừa rồi, rụt về phía sau: “Không, không có.”
Cảnh Ngọc Ninh khựng lại, trong lòng thực ra có chút bất mãn với hành vi thế này của bà cụ.
Dù sao thì ai cũng có thể nhìn ra, gì mà mất ví gì mà du lịch, chỉ e đều là lời nói dối.
Dẫn đứa bé đi ăn chực ở chực cũng thôi đi, còn chọn khách sạn như vậy, cô không phải không biết có một số người cuộc sống gian nan, chỉ là thế này…
Cảnh Ngọc Ninh thở dài, cũng không tiện nói gì nhiều, khom người ôm An An lên.
“Đã vậy thì tới nhà tôi ở một đêm trước đi, bây giờ đã không còn sớm nữa, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại thương lượng”.
Bà cụ nghe vậy, mắt sáng lên.
Ngay cả An An cũng mặt mày hưng phấn.