Đồng tình thì đồng tình, nhưng trong ánh mắt sắc bén của bà cụ, thím Lưu cũng không dám nói gì.
Không bao lâu sau, Lục Trình Niên liền quay về.
Anh đương nhiên nhận được tin nhắn của cô, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như bạn cô đến ở một đêm.
Về phần đối phương là ai, anh không có hứng thú.
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ này đều hoàn toàn bị đánh vỡ khi anh bước chân vào cửa nhà.
Trong phòng khách, bà cụ và An An ngồi trên sofa, vì còn chưa tới thời gian ngủ, Cảnh Ngọc Ninh lại đang tắm, bà cụ bèn ngồi đó chơi trò tháo dây với An An.
Thím Lưu đứng cạnh mỉm cười nhìn họ, trong tivi còn đang chiếu phim hoạt hình An An thích xem, bầu không khí cực kỳ ấm áp hài hòa.
“Hai người…”
“Ai ui, vị này là chồng của cô Cảnh đi! Thật đẹp trai!”
Bà cụ bỗng đứng dậy, cười híp mắt nhìn anh.
Lục Trình Niên: “???”
Khóe miệng thím Lưu cũng giật giật, vội bước tới nhận áo khoác trên tay Lục Trình Niên.
“Ông chủ, anh về rồi.”
Lục Trình Niên hít sâu một hơi, đè xuống chấn động trong lòng.
Đang chuẩn bị nói gì đó thì giọng nói của Cảnh Ngọc Ninh đã từ phía cửa cầu thang truyền tới.
“Lục Trình Niên, anh về rồi.”
Cô vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ, tóc còn ấm ướt dùng khăn lông quấn lại đã vội từ trên lầu đi xuống.
“Giới thiệu với anh một chút, đây là An An, đây là bà của An An – bà cụ Sầm, họ là bạn em vừa quen, tối nay sẽ ở đây một đêm, không có vấn đề gì chứ?”
Thực ra cô rất lo lắng anh sẽ từ chối.
Dù sao thì người đàn ông này nhìn thì ôn hòa nhưng trên thực tế có lúc rất khó nói chuyện.
Đặc biệt là ở nhà, cô phát hiện anh không thích có người ngoài vào.
Giống như lần trước Hoa Mộng Dao tới, Lục Trình Niên không vui lắm.
Lục Trình Niên lại hít sâu một hơi.
Anh nhìn bà cụ, bà cụ vẫn cười híp mắt, tuy nhiên chỉ cần là người quen thì có thể từ chỗ sâu trong đôi mắt già nua lại sắc bén đó nhìn thấy cảnh cáo lóe lên.
Anh bèn nghiêng đầu nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên sofa.
Làn da cô bé trắng như tuyết, mở to đôi mắt long lanh, tựa như con búp bê mong manh dễ vỡ, chớp mắt mong đợi nhìn anh.
Mặt bất giác lộ ra biểu cảm chột dạ sau khi làm sai.
Trong lòng anh nhất thời có chút phức tạp.
Cảnh Ngọc Ninh thấy anh không nói chuyện, chỉ cho rằng trong lòng anh không vui, lại ngại mặt mũi cô không tiện nói trước mặt mọi người.
Thế là cô nhấc chân lại gần anh, lắc lắc tay áo anh.
Đè thấp giọng nói: “Họ rất đáng thương, trong nhà không ai quan tâm, ra ngoài du lịch còn mất ví, một già một trẻ trong người lại không có đồng nào, ở ngoài cũng không tiện…”
Lục Trình Niên cười lạnh ra tiếng.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Đáng thương? Không ai quan tâm?”
Cảnh Ngọc Ninh nghiêm túc gật đầu.
Lục Trình Niên cố gắng lắm mới khiến mình không biểu hiện bất mãn trong lòng ra.
“Rất tốt, họ thích ở thì để họ ở đi! Em đi theo anh.”
Nói rồi bèn đi thẳng lên lầu.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn sắc mặt đen thui của người đàn ông và bóng lưng đi nhanh như gió của anh, đau đầu vỗ trán.
“Cô Cảnh, có phải chúng tôi đã quấy rầy không?”
Bà cụ có chút ngại ngùng hỏi.
Cảnh Ngọc Ninh vội cười.
“Không có, tính tình anh ấy chính là như vậy, ngoài lạnh trong nóng, không có ý gì khác, bà đừng nghĩ nhiều.”
“Ừa, vậy thì tốt.”
“Dạ, cũng không còn sớm nữa, hai người cũng nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi lên trước.”
“Haiz, được.”
Cảnh Ngọc Ninh an ủi bà cụ xong, bèn nhanh chóng theo lên lầu.
Phòng ngủ lầu hai.
Lục Trình Niên tháo cà vạt, vừa quay đầu liền nhìn thấy