Đôi mắt của người đàn ông nguy hiểm híp lại.
“Vợ, bầu không khí tốt như vậy, em nói xem chúng ta có nên làm chuyện yêu một chút không?”
“Làm, làm chuyện yêu là gì?”
“Em thật sự không biết à?”
“Em, em không biết…”
“Hiện tại anh sẽ nói cho em biết.”
“Ưm, Lục Trình Niên…!”
…
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh tỉnh lại trong cảnh mỏi eo đau lưng.
Đêm qua người đàn ông này giống như lên dây cót, vô cùng mạnh mẽ, cho dù cô xin tha thế nào cũng không chịu buông tha.
Cảnh Ngọc Ninh lập tức hối hận muốn chết!
Sớm biết vậy thì tối hôm qua cô sẽ không đồng ý với anh, còn chạy đến trên núi xa như vậy!
Nhưng cũng có một chỗ tốt, bởi vì chân cô chân bủn rủn không thể xuống núi bình thường được, vì vậy sáng sớm hôm sau, Lục Trình Niên chủ động gánh vác nhiệm vụ cõng cô xuống núi.
Nhiệt độ không khí vào ban ngày không thấp như buổi tối, không khí ẩm ướt từ bờ biển đập vào trước mặt, mang theo hương vị mặn của nước biển.
Cảnh Ngọc Ninh nằm trên lưng của người đàn ông, bởi vì cô không ngủ đủ dẫn tới tinh thần có chút uể oải.
Lục Trình Niên nhìn cô như vậy thì cười nói: “Em đừng ngủ, trên núi khá lạnh, đừng để bị cảm lạnh.”
Cảnh Ngọc Ninh yếu ớt “Ồ” một tiếng.
Sau khi xuống núi, Lục Trình Niên thả cô xuống, hai người đi dọc theo bờ biển quay về.
Bởi vì hai người đã mua vé máy bay về Nam Thành vào buổi chiều, cho nên Cảnh Ngọc Ninh vừa vào cửa đã vội vàng thu dọn đồ đạc, khi nào đến giờ thì có thể rời đi.
Lục Trình Niên thấy cô bận trước bận sau thì thật sự không nhìn được, anh kéo tay cô ngồi xuống sô pha.
“Nghỉ ngơi một lát, giữa trưa anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Không phải anh nói hai giờ chiều bay sao? Không thu dọn đồ đạc trước, đến lúc đó lỡ không kịp thì sao?”
“Không đâu, nếu không được thì đến lúc đó nói Tống Linh giúp đỡ thu dọn là được.”
Lục Trình Niên nói xong cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh cầm áo khoác mặc cho cô, nắm tay cô đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Tới nơi rồi em sẽ biết.”
Cách biệt thự không xa có một nhà hàng cao cấp, đây cũng là nhà hàng cao cấp duy nhất trong trấn nhỏ.
Mấy ngày hôm trước hai người cố ý tránh nhà hàng này, dù sao bọn họ tới đây là vì trải nghiệm phong tục tập quán ở đây, nếu ăn mặc ngủ nghỉ giống như ở Nam Thành thì không thú vị gì cả.
Nhưng hôm nay Lục Trình Niên lại kéo cô vào nhà hàng.
Cô vừa vào cửa thì nghe thấy một tiếng vui vẻ vang lên: “Mẹ!”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Sau đó cô thấy bóng dáng màu hồng nhạt dùng tốc độ như gió chạy về phía mình.
Cảnh Ngọc Ninh giật mình.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ!”
An An ôm Cảnh Ngọc Ninh, đầu cọ cọ vào đùi cô, vẻ mặt không muốn lưu luyến và vui mừng.
Cảnh Ngọc Ninh trợn tròn mắt.
“An An? Sao con lại ở chỗ này?”
Cách đó không xa, bà cụ có chút chột dạ đi tới.
“Khụ, Ngọc Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Bà cụ Sầm? Bà cũng ở chỗ này sao?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút ngây người, bà cụ cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, tôi đưa An An tới du lịch, đúng lúc gặp hai người ở đây, đúng là có duyên!”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô quay đầu nhìn Lục Trình Niên, chỉ thấy người đàn ông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn cô, giống như không thấy được chuyện xảy ra trước mắt vậy.
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi nhíu mày.
Sao cô cảm thấy có chút kỳ lạ vậy chứ?
Có phải… Có phải sự trùng hợp này cũng quá trùng hợp rồi?
Hai lần trước bọn họ gặp nhau ở Nam Thành thì còn có thể giải thích được, nhưng lần này bọn họ đến trấn nhỏ xa xôi như vậy nhưng vẫn có thể gặp được?
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh nghi ngờ thì nghi ngờ cũng không thể hiện ra ngoài, vẫn lễ phép chào hỏi.
“Đúng là