Đến khi bọn họ phải đến sân bay thì bà cụ mới đưa An An đi.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bánh bao nhỏ lưu luyến không rời thì vẫn không nỡ.
Không ngờ An An bỗng nhiên kéo góc áo cô, chớp đôi mắt to, giọng nói giòn tan nói: “Mẹ, con nghe bà nội nói mẹ và ba lập tức sinh em trai nhỏ cho con đúng không?”
Cảnh Ngọc Ninh: “????”
Bà cụ cứng đờ người.
Ngay cả Lục Trình Niên đứng bên cạnh cũng không khỏi dừng động tác, kinh ngạc nhìn cô bé.
Dường như thời gian dừng lại vào lúc này!
An An có chút mờ mịt, mấy giây sau cô bé mới phát hiện mình lỡ miệng rồi!
Cô bé kêu lên một tiếng, tay nhỏ mũm mĩm đột nhiên che miệng nhỏ của mình lại.
Đôi mắ to trong veo như nước chớp chớp, đáng thương nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Huhuhuhu… Mẹ, An An không phải cố ý!
An An không muốn lừa gạt mẹ, An An muốn sống chung với mẹ!
Bà nội nói chỉ cần có em trai nhỏ thì mẹ mới không thể rời khỏi ba, mãi mãi sống chung với An An!
Huhuhuhu… An An sai rồi!
Cảnh Ngọc Ninh quay đầu nhìn về phía Lục Trình Niên.
Cô thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vô cùng phức tạp, khóe miệng giật giật, chỉ hận dưới đất không xuất hiện một cái hố chôn mình xuống dưới.
Mà cuối cùng bà Sầm cũng lấy lại tinh thần, xấu hổ cười hai tiếng.
“Chuyện này, chuyện này… Nói thế nào…”
Bà cụ nhất thời cũng xấu hổ không biết giải thích thế nào mới tốt, bà cụ đã trải qua sóng to gió lớn, cuối cùng lại luống cuống tay chân vì một chuyện nhỏ này.
Cảnh Ngọc Ninh bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cháu nói sao mình và An An lại có duyên như thế! Ánh mắt đầu tiên cháu đã vô cùng thích cô nhóc này, cô bé còn quấn lấy cháu gọi mẹ, thì ra thật sự là người một nhà, xem ra trực giác của cháu vẫn rất chuẩn.”
Tất cả mọi người ngây ra.
Cảnh Ngọc Ninh không nói bọn họ cố ý giấu giếm thân phận, cũng không nói gì khác, càng không tức giận.
Mà cô nhẹ nhàng nói một câu như vậy, gạt bỏ chuyện xấu hổ trước mắt.
Cô, cô cũng quá…
Quá hiểu lòng người!
Bà cụ lập tức cảm động muốn khóc, hai mắt đỏ lên đi tới nắm tay Cảnh Ngọc Ninh nức nở nói: “Ngọc Ninh, bà xin lỗi, lúc trước bà…”
“Cháu hiểu mà.” Cảnh Ngọc Ninh cười cười, vỗ nhẹ lên tay bà cụ an ủi.
“Ba mẹ yêu thương con nên phải nghĩ xa, bà muốn nhìn xem rốt cuộc cháu trai mình cưới người phụ nữ thế nào, nhưng đó cũng là bà quan tâm đến cháu trai nhà mình, tuy rằng cách thức có chút không đúng lắm nhưng lại có ý tốt, cháu có thể hiểu được.”
Bà cụ lập tức cảm động khóc hu hu.
“Bà biết Ngọc Ninh của chúng ta rất hiểu lòng người.”
Cảnh Ngọc Ninh cười nhạt không nói gì.
Cô nhìn An An, ngồi xổm xuống.
An An làm sai nên hai tay che mặt, dáng vẻ chán nản.
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cười, đưa tay kéo bàn tay nhỏ mũm mĩm ra cười nói: “Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như vậy nên đừng che lại, coi chừng tạo ra dấu vết gì thì rất khó coi đó!”
Trong khe hở ngón tay lộ ra đôi mắt, An An cẩn thận nhìn cô hỏi: “Mẹ, mẹ không tức giận sao?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu: “Không tức giận.”
“Nhưng An An nói dối, An An hư lắm!”
“Ngoan, chỉ cần lần sau An An không làm như vậy là được.”
“Thật sao? Chỉ cần lần sau con sửa thì mẹ không tức giận sao?”
“Ừm, thật đó.”
Cảnh Ngọc Ninh nghiêm túc gật đầu, An An lập tức nhảy nhót, bỏ tay ra nhào vào lòng cô.
“Huhuhu… Mẹ, An An rất nhớ mẹ, cuối cùng An An cũng có mẹ rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh ôm dáng người nho nhỏ mềm mại trong lòng thì cảm thấy ấm áp.
Ngay cả cảm giác không thoải mái cũng biến mất đi rất nhiều.
Cô cười cười, vỗ nhẹ