Cửa sổ kính cách âm cao cấp, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, vì bảo đảm nhiệt độ trong phòng nên cũng không mở cửa sổ.
Cửa sổ kính ngăn chặn giọng nói của Lục Trình Niên, nghe thấy không rõ, chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng đoán ra, anh nói cô chọn.
Bàn phím hay là sầu riêng.
Anh nhất định cũng sẽ làm!
Anh thật sự sai rồi!
Cảnh Ngọc Ninh nhìn người đàn ông luôn kiêu ngạo tự cao, lúc này anh giống như đứa trẻ làm sai, thấp thỏm chờ đợi cô trả lời.
Trong lòng cô không khỏi có chút ê ẩm, không rõ cảm xúc gì, vô cùng phức tạp, lại có một chút cảm động không thể miêu tả được.
Sự chua xót từ trái tim lan đến hốc mắt, cô ngẩng đầu chớp mắt, muốn nuốt nỗi chua xót đó vào trong.
Nhưng không thành công, nước mắt vẫn không thể kiềm chế rơi xuống.
Có lẽ cô thật sự tủi thân, cho dù đối phương không có ý đó nhưng vẫn chạm vào lòng tự trọng nhạy cảm của cô, vì vậy nước mắt theo tự nhiên trào ra.
Cô vừa khóc, Lục Trình Niên lập tức luống cuống.
Sao anh không những không dỗ dành được, ngược lại dỗ cô đến khóc?
Anh nhìn dáng vẻ đau lòng của cô thì nhất thời hoảng loạn, chỉ cảm thấy trái tim tan nát.
Nhưng cửa lại khóa, anh cũng không vào được, cửa sổ cũng khóa từ bên trong, càng không thể nào mở ra.
Thật ra anh có thể nói thím Lưu lấy chìa khóa mở cửa, nhưng chỉ sợ làm như vậy thì Cảnh Ngọc Ninh càng thêm tức giận.
Lục Trình Niên luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn môi, loạch xoạch viết một hàng chữ trên bảng đen.
“Vợ, đừng khóc mà, anh quỳ cả hai cho em xem được không?”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô thật sự không nhịn được “Phụt” cười.
Lục Trình Niên thấy cô nín khóc mỉm cười, trong lòng thở phào, vội vàng lấy lòng cầu xin.
Cuối cùng Cảnh Ngọc Ninh vẫn không thể nào quyết tâm tàn nhẫn với anh được, không bao lâu cô mở cửa sổ ra.
“Được rồi, hiện tại anh mới biết sai, sao không làm sớm?”
Lục Trình Niên thở phào, chống một tay lên bệ cửa sổ, leo lên từ trên ban công.
Cảnh Ngọc Ninh hoảng sợ, bản năng lùi lại một bước, sau đó người đàn ông ôm cô vào lòng.
“Anh xin lỗi, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh không bao giờ gạt em nữa, em tha thứ anh được không?”
Giọng anh rất chân thành, ánh mắt thâm tình, tay đặt trên lưng cô siết chặt lại, Cảnh Ngọc Ninh giãy giụa mấy cái cũng không tránh ra.
Cô không khỏi có chút tức giận.
“Anh buông ra trước đi!”
“Không buông, anh buông ra thì em sẽ chạy đi.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Suy nghĩ gì vậy?
Buổi tối thế này thì cô có thể chạy đi đâu chứ?
Lục Trình Niên cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, dịu dàng nói: “Sức khỏe của ông nội không tốt, từ nhỏ bà nội đã lo lắng cho anh rất nhiều, anh không đành lòng làm trái bà ấy, nhưng anh biết bà ấy không có ác ý, chỉ vì muốn tốt cho cháu trai mình, anh biết mình không đúng, không kịp thời nói thân phận của bọn họ cho em biết.
Nhưng anh thật lòng với em không có một chút giả dối, Ngọc Ninh, em có đồng ý tin tưởng anh không?”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt chân thành tha thiết của anh thì cô vẫn thua trận.
Qua nửa ngày, cô mới nói một câu: “Sau này… Anh không được tái phạm.”
Hai mắt của Lục Trình Niên sáng lên.
Anh vội vàng đồng ý, đồng thời giơ tay lên: “Anh bảo đảm.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, lúc này thím Lưu ở bên ngoài gọi bọn họ xuống ăn cơm, hai người mới phát hiện đã đến giờ cơm tối.
Cả ngày vất vả nên đã đói bụng, lúc này hai người mới cùng nhau xuống lầu.
Ngày hôm sau.
Cảnh Ngọc Ninh chính thức vào đoàn phim, Lâm Thư Phàm mang theo tất cả nhân viên đoàn phim tiến hành nghi lễ khai máy long trọng, tuyên bố《 Pháo Hôi Công Lược 》 tuyên bố chính thức khai máy.
Nghe tên phim đã biết đây là một bộ phim web drama mang tính giải trí cao.
Nhưng trên