Sao Lục Trình Niên có thể buông tay?
Anh biết chuyện hôm nay thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của phụ nữ, nếu anh làm không tốt thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Vì thế anh vội vàng hạ thấp khí thế, cẩn hận lấy lòng nói: “Vợ, anh thật sự sai rồi, lần đầu tiên chồng vi phạm nên em tha thứ một lần đi!”
Cảnh Ngọc Ninh ngoài cười nhưng trong không cười ha ha hai tiếng.
Lục Trình Niên vô cùng tủi thân.
Một lát sau Cảnh Ngọc Ninh thấy anh vẫn không chịu buông tay, cô bất đắc dĩ mới nói: “Em có thể không so đo chuyện bà cụ và An An nói dối, em cũng có thể hiểu bà cụ muốn kiểm tra nhân phẩm của em, cho nên cố ý bày ra mấy chuyện đó, thậm chí em có thể không quan tâm bà cụ lợi dụng lòng tốt của mình, giẫm lên lòng tự trọng của mình, nhưng mà!”
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn về phía Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Em không cho phép anh làm như vậy! Bởi vì anh là người muốn kết hôn, anh cũng là người nói ở bên nhau, nhưng anh không chỉ không ngăn cản bà cụ mà còn giúp bà cụ giấu em, em không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng em không thể chấp nhận được!”
“Em tha thứ bà cụ bởi vì bà ấy là bà nội của anh, với em mà nói thì không có nhiều tình cảm lắm, nếu không phải có anh thì cũng không liên quan nhiều.”
“Vì vậy em không quan tâm bà cụ nghĩ em thế nào, nhưng anh không giống như vậy! Em cho rằng chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh cũng biết con người và ranh giới cuối cùng của em, không đến mức làm chuyện hoang đường như thế, nhưng em đã nghĩ sai rồi!”
“Có phải những người như các anh đã quen xem thường người khác, luôn đứng ở trên cao nên cảm thấy cho dù đối xử với người khác thế nào cũng được đúng không?”
“Chỉ vì năng lực và địa vị vượt trội hơn người khác nên có thói quen bỏ qua cảm nhận của người khác, vì thế sự nghi ngờ của các anh rất quan trọng, mà lòng tự trọng của người khác lại rẻ mạt có thể tiện tay vứt bỏ đi sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong thì bầu không khí nháy mắt lâm vào một trận chết giống nhau yên tĩnh.
Mặc dù cô đã hạ thấp giọng xuống, nhưng cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến người phía sau, mơ hồ nghe những lời của cô cũng có thể thấy được bầu không khí không được thích hợp.
Tiếp viên hàng không cung kính hỏi: “Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô không?”
Cô ta vừa nói vừa cảnh giác quan sát người đàn ông ngồi bên cạnh.
Lục Trình Niên: “…”
Cảnh Ngọc Ninh cũng ý thức được mình ảnh hưởng tới người khác, vì tránh hiểu lầm nên cô vội vàng lắc đầu.
“Không có, xin lỗi, chúng tôi là vợ chồng, chỉ có chút mâu thuẫn, thật ngại quá đã làm phiền đến mọi người.”
Lúc này Tiếp viên hàng không đã hiểu, thấy cô nói như vậy cũng không còn lo lắng, cười cười.
“Được, nếu cô có cần gì thì gọi tôi.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, nói cảm ơn, người xung quanh thấy không có việc gì thì không chú ý đến bên này nữa, bầu không khí mới bình tĩnh trở lại.
Lục Trình Niên không nói chuyện.
Anh trầm mặt, sắc mặt vẫn căng thẳng, Cảnh Ngọc Ninh còn tưởng rằng anh tức giận bởi vì cô nổi giận, nhưng cô thấy anh buông lỏng tay áo mình thì trong lòng lại cảm thấy tức giận thì tức giận, vốn dĩ người sai là anh, chẳng lẽ còn muốn cô thật sự coi như chưa xảy ra chuyện gì sao?
Vì vậy cô càng giận dỗi xoay người đi, không để ý đến anh.
Anh dễ tức giận thì cứ tức giận đi! Ai quan tâm chứ?
Nhưng cô nghĩ như vậy thì trong lòng lại càng có chút ê ẩm là sao?
Cảnh Ngọc Ninh nhắm mắt, cố gắng bỏ qua cảm giác tủi thân và chua xót khác thường ở trong lòng.
Đến khi máy bay đáp xuống đất thì hai người không hề nói chuyện.
Xuống máy bay, Cảnh Ngọc Ninh lập tức lên xe, Lục Trình Niên trầm mặc đi theo sau, tài xế phát hiện bầu không khí của bọn họ có chút không thích hợp, cẩn thận hỏi