Cảnh Ngọc Ninh liếc cô ta một cái cười cười.
“Cô không biết cũng không có gì lạ, tôi đi ra ngoài nhưng không nói cô, huống chi cho dù tối hôm qua cô đưa tôi về thì có người đã chụp ảnh nửa đêm tôi đi tìm Lâm Thư Phàm rồi, không ảnh hưởng gì đến kết quả, những tin tức nên tiết lộ cũng sẽ truyền ra mà thôi.”
Tống Linh nghe vậy thì không khỏi càng thêm lo lắng.
“Vậy làm sao bây giờ? Hay là chúng ta nói với ông chủ? Nói ông chủ giải thích chuyện này?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không cần, tôi có thể tự xử lý.”
Cô không muốn chuyện gì cũng dựa vào Lục Trình Niên, dù sao cô đã trưởng thành, một ngày nào đó có thể đứng ở bên cạnh anh.
Nếu cô không thể giải quyết được chuyện nhỏ này thì còn có tư cách gì đứng bên cạnh anh chứ?
Cảnh Ngọc Ninh vừa nghĩ vừa đi vào phòng tắm rửa mặt một chút.
Tống Linh thấy cô bình tĩnh như vậy thì trong lòng càng thêm sốt ruột.
“Chắc chắn có người ở phía sau lên kế hoạch chuyện này, cho dù không nói với ông chủ, chúng ta đây cũng không thể ngồi chờ chết!”
Cảnh Ngọc Ninh rửa mặt xong, lấy khăn lông lau mặt cười nói: “Đương nhiên là không.”
Cô dừng một chút rồi nói: “Giữa trưa cô giúp tôi làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cô giúp tôi…”
…
Cảnh Ngọc Ninh rửa mặt xong, thu dọn mọi thứ, sau đó gọi người phục vụ mang bữa sáng lên phòng ăn.
Cô làm xong tất cả mới thong thả đến phim trường.
Tin tức trên mạng đã sớm bùng nổ, mọi người trong đoàn phim cũng biết chuyện này.
Cảnh Ngọc Ninh đến phim trường thì cảm nhận được ánh mắt của mọi người mang theo sự thăm dò và quái dị, thậm chí bọn họ đã đọc tin đồn trên mạng nên lúc nhìn cô không khỏi mang theo sự khinh thường.
Tống Linh tức giận, trừng mắt lại.
Cảnh Ngọc Ninh lại rất bình tĩnh giống như cô không biết chuyện này hoặc là không xảy ra gì cả.
Cô vẫn đến phòng hóa trang bình thường.
Hôm nay Cảnh Diệp Nhã bất ngờ tới sớm, lúc cô đi vào thì Cảnh Diệp Nhã đã ngồi ở đó.
Cô ta mang theo chuyên viên trang điểm của mình, lúc này đang làm tóc, cô ta thấy cô đi vào thì khuôn mặt lập tức giả vờ vui vẻ.
“Chị, chị đến rồi sao? Em còn tưởng rằng hôm nay chị sẽ xin nghỉ chứ!”
Không ngờ Cảnh Ngọc Ninh vốn lạnh nhạt với cô ta lại trả lời.
Cô nhướng mày: “Vì sao tôi phải xin nghỉ?”
Cảnh Diệp Nhã lộ vẻ giật mình.
“Chị, không lẽ chị vẫn chưa biết sao?”
Cô ta nói xong thì lấy điện thoại ra, mở bảng tìm kiếm cho cô xem.
“Sáng nay em nhìn thấy thì trong lòng rất lo lắng chị, nếu lát nữa em không thấy chị đến đây thì sẽ tự mình qua đó xem chị thế nào! Không nghĩ chị vẫn chưa biết!”
Cảnh Ngọc Ninh cụp mắt xuống nhìn lướt qua điện thoại của cô ta.
Cô không quan tâm nụ cười vui sướng khi người gặp họa lướt qua trên mặt Cảnh Diệp Nhã.
“Thì ra cô nói chuyện này, tôi đã biết chuyện này, rồi sao?”
Tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc mở to hai mắt.
Cô đã biết mà còn bình tĩnh như vậy?
Cô thật sự không quan tâm hay là giả vờ không quan tâm!
Dường như Cảnh Ngọc Ninh cảm nhận được suy nghĩ của bọn họ nên cười một tiếng: “Không cần kinh ngạc như vậy chứ! Miệng ở trên người khác, nếu người khác nói cái gì, tôi cũng phải quan tâm thì tôi còn sống nổi hay không?”
Bình thường nhân viên trang điểm cho Cảnh Ngọc Ninh có quan hệ với cô không tệ lắm.
Cô ta nghe vậy thì không nhịn được nuốt nước miếng, lúc này nhỏ giọng hỏi: “Nhưng chuyện này đã bùng nổ trên mạng, cô không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình sao?”
Cảnh Ngọc Ninh ngồi thẳng người, cầm lược chải tóc, lạnh nhạt nói: “Bọn họ cảm thấy tôi dựa vào quy tắc ngầm, cho dù hiện tại tôi nói cái gì cũng sẽ không có ai tin, không bằng đến lúc đó dùng thực lực nói chuyện là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Xung quanh lập tức yên