Một lát sau cô ta miễn cưỡng cười nói: “Em chỉ thuận miệng nói như thế, chị kích động như vậy làm gì? Không làm thì không làm, cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ còn sợ người ta vu oan cho chị hay không?”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh: “Không thể không phòng miệng lưỡi thế gian, nhưng người khác thấy thế nào cũng không sao, chỉ cần em gái không nghĩ tôi là người như vậy là được.”
Cảnh Diệp Nhã không hiểu cô có ý gì.
Chỉ cần cô ta không nghĩ cô là người như vậy là được là sao?
Từ lúc nào Cảnh Ngọc Ninh quan tâm đến cách nhìn của người em gái này?
Trong lòng Cảnh Diệp Nhã cười nhạo, trên mặt lại không thay đổi.
Một trận khẩu chiến kịch liệt đến đây là kết thúc.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi vào chỗ chuẩn bị trang điểm tạo hình, hôm nay phần diễn của Cảnh Diệp Nhã khá sớm, lúc này cô ta đã làm tóc xong, được Tiểu Quỳ đỡ ra ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh thầm ra hiệu bằng mắt với Tống Linh đứng ở trong góc.
Tống Linh hiểu ý, xoay người đi theo ra ngoài.
Đạo cụ trên phim trường đã chuẩn bị xong, Lâm Tư Phàm mặc dù tối hôm qua bị người tính kế, sáng sớm tâm trạng cũng không tốt đẹp gì mấy, nhưng ông vẫn cố gắng ngồi phía sau máy quay.
Cảnh Diệp Nhã đứng ở giữa sân nghe người chỉ đạo võ thuật giải thích động tác tiếp theo, bên kia có mấy người đàn ông mặc đồ đen che mặt, bọn họ đóng vai mấy thích khách áo đen trong bộ phim.
Người chỉ đạo võ thuật giải thích xong, âm thanh “Action” vang lên, camera di chuyển, chính thức bắt đầu quay.
Tiểu Quỳ nhìn xung quanh thấy không ai chú ý chính mình thì lặng lẽ đi qua bên kia.
Phim trường có nhiều người nên rất hỗn loạn, Tiểu Quỳ xuyên qua đám người đi ra ngoài phim trường, cô ta cũng không dừng lại mà đi thẳng đến khách sạn.
Tống Linh đi theo phía sau thấy vậy thì cẩn thận đuổi theo. . Truyện hay luôn có tại || tr ùmtruyện.c o m ||
Khách sạn cách phim trường khoảng bảy tám phút đi bộ, cô ta đến khách sạn rồi lên tầng hai, tìm được một người phục vụ nam trong góc.
“Đồ đâu?”
“Thứ gì?” Đối phương có chút ngốc.
“Không phải sáng nay mấy người dọn phòng mang đồ ăn và thức uống có thuốc sao?”
Đối phương nghe vậy thì càng ngốc.
“Tôi không thấy có đồ ăn và thức uống còn thừa lại!”
Sắc mặt của Tiểu Quỳ thay đổi.
“Không phải anh dọn phòng sao?”
“Tôi dọn phòng, nhưng tôi không thấy có đồ ăn và thức uống còn thừa, có lẽ bọn họ đã ăn hết rồi!”
“Sao có thể? Cho dù bọn họ ăn xong thì cũng phải có hộp, anh có thấy hộp không?”
Người phục vụ lắc đầu.
Sắc mặt của Tiểu Quỳ hoàn toàn thay đổi.
Đối phương suy nghĩ một chút, dường như cũng phản ứng lại được điều kỳ lạ, anh ta cũng thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Có phải… Bọn họ đã phát hiện ra gì hay không!”
“Nói nhảm!”
Tiểu Quỳ không tìm thấy đồ thì có chút nôn nóng, giậm mấy bước chân: “Làm sao bây giờ? Nếu không lấy được đồ về, chị Diệp Nhã biết được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi!”
“Hay là cô nói với cô ta đã ném đi rồi! Dù sao cô ta cũng sẽ không biết.”
“Không được, anh vào không thấy có gì thì chắc chắn mấy người đạo diễn Lâm đã giấu đi rồi, nếu lúc này tôi nói dối đã lấy được đồ, sau này đạo diễn Lâm lại đưa thứ đó ra thì chị Diệp Nhã sẽ giết chết tôi!”
Người phục vụ nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.
Nửa ngày, anh ta mới không vui nói một câu: “Tôi nói cô không nên đồng ý giúp cô ta làm chuyện này! Làm chuyện thất đức như vậy cũng sẽ chột dạ!”
Tiểu Quỳ không nói chuyện.
Một lát sau, cô ta mới nói: