Ngược lại, Cảnh Diệp Nhã rất quan tâm.
Dù sao bộ phim vẫn đang trong quá trình quay, thậm chí trailer còn chưa được công bố, tất cả mọi tin tức chỉ có thể dựa vào những bức ảnh chụp vội ở hiện trường mà truyền đi.
Vì vậy phóng viên vừa bước vào, Cảnh Diệp Nhã đã bắt đầu ra vẻ, trở lại làm nàng tiên nhỏ dịu dàng.
“Chị à, cảnh tiếp theo là cảnh quan trọng nhất của bộ phim, chị phải diễn thật tốt nhé, đừng kéo tiến độ của mọi người chậm lại đó.”
Cảnh Ngọc Ninh hờ hững nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: “Tự lo cho mình đi!”
Cảnh Diệp Nhã mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nhiều phóng viên có mặt ở đây như vậy, đương nhiên tôi sẽ diễn tốt rồi, nhưng chị đó, đừng cho rằng thời gian trước diễn tốt là tưởng kỹ năng diễn xuất của mình ổn rồi.
Diễn xuất mà chỉ dựa vào cố gắng thôi thì vô dụng, còn cần tới thiên phú. Cảnh quay hôm nay đòi hỏi sức bật rất lớn, nếu diễn không đạt, mọi người đều tận mắt chứng kiến, lúc đó có tin đồn gì, tôi cũng không giúp được chị đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh dửng dưng nhìn cô ta, như đang xem một vở hài kịch.
Cảnh Diệp Nhã thấy cô không nói gì thì nghĩ rằng cô đã bị ảnh hưởng bởi lời nói của mình, lúc này cô ta mới cười đắc ý quay người đi.
Vị trí máy quay đã đặt xong, ai nấy đều sẵn sàng để quay.
Trong phân cảnh này, nhân vật nữ chính Phú Sát Xuân do Cảnh Ngọc Ninh thủ vai, sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ cuối cùng cũng được lên ngôi Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc Ngọc Lan trước kia vì âm mưu quỷ kế bị bại lộ nên tự gánh lấy hậu quả, làm mất lòng Hoàng đế, bị phế hậu, tống vào đại lao.
Tân hậu và phế hậu gặp nhau trong lãnh cung, tân hậu ban cho nàng ta một ly rượu độc để tự sát.
Trước khi chết, phế hậu không cam lòng nhìn tân hậu sống cuộc đời êm ấm nên đã tiết lộ thủ phạm thực sự ra lệnh cho nàng ta sát hại cả nhà tân hậu, thực ra chính là đương kim Hoàng đế.
Tình tiết rất máu chó nhưng không thể không nói biên kịch đảo ngược tình thế rất hay, rất hiểu tâm lý khán giả.
Phân cảnh này đương nhiên trở thành điểm nhấn của toàn bộ phim.
Vì vậy mọi người đều phải chuẩn bị trước.
Tối qua sở dĩ Lâm Thư Phàm gọi Cảnh Ngọc Ninh tới vào giữa đêm thật ra cũng vì lo lắng cô sẽ không diễn tốt cảnh này nên muốn nói thêm với cô.
Mặc dù trước giờ cô vẫn luôn diễn tốt nhưng những cảnh đó tương đối ổn định, không như hôm nay cần phải điều chỉnh cảm xúc rất nhiều.
Nhưng không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại bị người khác tính kế.
Lâm Thư Phàm rất bực bội nên cả đoàn làm phim hôm nay cũng có chút áp lực.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ thì bắt đầu quay.
Lãnh cung vắng vẻ, đìu hiu, cung điện đổ nát, trong sân cỏ dại mọc um tùm, cây liễu cổ thụ cong queo trồng dưới góc tường, vào thời tiết xuân về hoa nở thế này mà phần lớn lá cây đều ngả vàng, có thể thấy không được ai chăm sóc.
Những viên gạch xanh trên đất phủ đầy rêu, nếu không cẩn thận rất dễ bị ngã, chỗ nào cũng có mùi ẩm mốc khó chịu, không khí ẩm ướt xộc vào mặt khiến người ta bịt mũi.
Cảnh Ngọc Ninh thầm nghĩ, không biết đoàn làm phim tìm được khoảng sân vắng vẻ, hoang vu thế này ở đâu.
Sân không lớn, đi vài bước là tới trước nhà, hai nha hoàn phía sau tiến lên mở cửa, sau đó một công công khom người báo cáo: “Hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Nhưng không có ai ra đón.
Cung điện u ám, ánh sáng rất tối, khi cửa mở ra, bụi bặm và mùi ẩm mốc xộc tới.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày, hai cung nữ bên cạnh chắn trước mặt cô quạt quạt trong không khí, cố gắng quạt bay mùi hương gay mũi này.
Cô giơ tay ngăn cản động tác của họ, sau đó nhấc váy bước vào.
Ở bên ngoài đã có