Cảnh Ngọc Ninh ngẩn ra, thấy hơi kinh ngạc.
Cô vốn muốn từ chối anh ta, nhưng rồi khi hai mắt lia tới một căn phòng nghỉ cách đó không xa thì cô lại đổi ý, quyết định cho anh ta vào.
“Được thôi, Vào đi!”
Mộ Ngạn Bân đi theo cô vào phòng nghỉ.
Cảnh Ngọc Ninh không hề có ý muốn tâm sự khách sáo với anh ta, vừa vào trong phòng cô đã khoanh tay đứng tựa vào cạnh bàn rồi nói thẳng: “Rồi, anh muốn nói gì với tôi?”
Sự thẳng thừng của cô khiến Mộ Ngạn Bân thấy hơi bứt rứt.
Không hiểu vì lẽ gì mà những lời nói đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu không biết bao nhiêu lần, giờ đây khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô lại không tài nào thốt ra được.
Hồi lâu sau anh ta mới gượng nở nụ cười: “Không có gì, tại anh thấy lâu rồi không nói chuyện với em nên muốn tâm sự một lát thôi.”
Cảnh Ngọc Ninh nở nụ cười, song trong mắt cô lại không có chút cảm xúc.
“Vậy thì ngại quá, tôi không phải Cảnh Diệp Nhã, không có hứng với đàn ông có vợ, nếu đã không có việc gì thì thôi khỏi nói đi.”
Nói rồi cô liền đứng thẳng dậy bước ra ngoài.
Mộ Ngạn Bân thấy thế thì hoảng hốt túm lấy tay cô.
“Khoan đã.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Cảm giác khó chịu và ghê tởm vô thức dâng lên trong cô, Cảnh Ngọc Ninh vùng khỏi tay anh ta rồi lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn về phía anh ta lạnh căm căm.
Bàn tay của Mộ Ngạn Bân cứng đờ.
Anh ta ngẩn ra, mắt nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh, lại trông thấy cô rút một chiếc khăn tay bằng tơ tằm từ trong túi ra lau vùng cổ tay mà anh ta vừa nắm, nét mặt cô rất bực bội, sau đó lại tiện tay vứt luôn vào thừng rác.
“Có gì thì nói đi, đừng động tay động chân.”
Cổ họng Mộ Ngạn Bân như bị bóp nghẹt, đột nhiên anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Như thể trái tim đang bị bóp chặt lấy vậy, nhứt nhối khó tả, nhưng lại không phải là cảm giác đau đớn vô cùng, khiến anh ta không thể thót thành lời.
Anh ta mím môi, vài giây sau mới nhẹ giọng nói: “Được, vậy anh sẽ nói thẳng luôn.”
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh vẫn lạnh tanh, thậm chí cô còn chẳng buồn nhìn thẳng vào anh ta.
Tuy Mộ Ngạn Bân cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh ta cũng biết tất cả những chuyện này đều là do bản thân gây ra nên cũng không có tư cách than vãn.
Thế là anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Mấy hôm trước anh có tới thủ đô một lần.”
Cảnh Ngọc Ninh nhướn mày nói: “Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?”
Mộ Ngạn Bân hạ giọng nói: “Em đừng vội, em đoán xem anh đã gặp ai?”
Cảnh Ngọc Ninh thật sự không có hứng đoán những chuyện về anh ta, vậy nên cô nói luôn: “Không biết.
Mộ Ngạn Bân sững người.
Thái độ chán ghét và không kiên nhẫn của người phụ nữ kia khiến cảm giác nhứt nhối bên trong anh lại càng hiển hiện rõ hơn.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh gặp Lục Trình Niên.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn ra.
“Anh tận mắt trông thấy anh ta đang đi cùng với một bé gái, cô bé đó còn gọi anh ta là ba, anh nghĩ chắc em đã biết điều đó nghĩa là gì rồi nhỉ?”
Lúc này thì Cảnh Ngọc Ninh thật sự thấy ngạc nhiên cực độ.
Mộ Ngạn Bân thấy cô cuối cùng cũng tỏ thái độ thì âm thầm thở phào ra, đoạn anh ta nói tiếp: “Anh vốn không muốn nói em biết chuyện này đâu, nhưng anh thật lòng không muốn em bị lừa, Lục Trình Niên không phải loại người tốt đẹp gì, nếu em cứ ở bên anh ta thì chắc chắn sẽ không được hạnh phúc.
Bây giờ đến cả chuyện mình có con anh ta cũng dám lừa em, ngoài ra không biết còn giấu bao nhiêu điều nữa, Ninh à, em phải nghĩ thật kỹ, đừng đem hạnh phúc cả đời ra làm trò đùa.”
Giây lát sau Cảnh Ngọc Ninh mới hoàn hồn lại.
Cô nhìn Mộ Ngạn Bân, vẻ mặt thắc mắc: “Ai nói anh ấy lừa tôi?”
Mộ Ngạn Bân đau xót nói: “Chẳng lẽ tới nước này rồi mà em vẫn không chịu tin anh? Anh ta có con…”
“Anh ấy có con rồi, tôi biết chứ.”
Mộ Ngạn Bân cứng họng.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, rồi