“Anh nói cặp đôi như chúng ta không thành lại trở mặt ân oán, cuối cùng lại mỗi người một ngả, không phải anh nên trông chờ tôi bị lừa bán đi rồi còn đếm tiền giúp người ta, cuối cùng còn thảm hơn lúc ở bên anh rồi anh sẽ đến cười nhạo tôi không phải sao?”
Sao vậy, bây giờ lương tâm lại cảm thấy nên làm chút chuyện tốt tích đức nên mới làm trò lén xúi giục ly gián này à? Như vậy thì có gì tốt với anh chứ? Chẳng lẽ… anh vẫn thích tôi? Không thể chịu nổi khi tình cảm của tôi với Lục Trình Niên tốt quá à?”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong, cười như không cười nhìn anh ta.
Mộ Ngạn Bân nghẹn lời.
Dưới ánh mắt sắc bén của cô, dường như mọi thứ đều bị nhìn thấu.
Anh ta lập tức trầm mặt xuống, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Cảnh Ngọc Ninh! Tôi đang thật lòng cảnh cáo em, em đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa.”
Cảnh Ngọc Ninh tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu.
“Ồ, tôi hiểu rồi. Thế là bây giờ anh khó quên tình cũ, hi vọng tôi chia tay với Lục Trình Niên rồi quay lại với anh?”
Mộ Ngạn Bân: “…”
Cảnh Ngọc Ninh tặc lưỡi, lắc đầu.
“Đáng tiếc, có câu nói rất hay, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, Mộ Ngạn Bân, là anh có lỗi với tôi, cho dù tôi có chia tay với Lục Trình Niên, cũng không thể nào thích anh lại được, vì vậy anh còn định làm gì nữa?”
Không biết tại sao, nghe cô nói nhẹ nhàng như vậy, Mộ Ngạn Bân lại có chút dậy sóng.
Như những hạt mưa dày đặc, tim anh ta đập vừa mạnh vừa nhanh.
Anh ta liếm đôi môi khô nứt của mình, thấp giọng nói: “Tôi không hi vọng em trở về bên tôi, tôi… tôi biết em hận tôi, đương nhiên là không dám hi vọng gì cả, chỉ là mong em đừng chịu tổn thương nữa, cứ xem như là tôi trả món nợ trước đây cho em đi.”
Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô đã nhịn được.
Cô kìm nén sắc mặt lại, nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác, vậy anh có thể đi được rồi!”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô, còn muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, vẫn không có gì để nói cả, bèn quay người rời đi.
Đợi đến khi cửa phòng nghỉ đóng lại, người bên ngoài đã đi xa, cô mới hoàn toàn yên tâm mà bật cười.
Tống Linh từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cô đứng đó cười co rúm người lại, cảm thấy khó hiểu.
“Ngọc Ninh, cô làm sao thế? Sao lại cười đến mức độ này?”
Cảnh Ngọc Ninh xua xua tay, một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng ngừng cười, nói: “Không có gì, chỉ là, tôi vừa gặp được một chuyện vô cùng buồn cười.”
Tống Linh rất tò mò: “Chuyện gì thế?”
“Ban nãy Mộ Ngạn Bân vào đây, cô đoán xem anh ta nói gì với tôi?”
Tống Linh ngơ ra rồi lắc đầu.
“Không đoán được.”
Cảnh Ngọc Ninh bật cười rồi nói lại hết những chuyện vừa xảy ra cho Tống Linh nghe.
Tống Linh nghe xong, cảm thấy cạn lời.
“Anh ta bị điên à! Coi cô là cái gì thế? Gọi đến là đến đuổi đi là đi chắc? Còn chọc ngoáy quan hệ của cô với cậu chủ nữa, anh ta có phải cảm thấy bản thân rất cao thượng rồi cô nên cảm kích anh ta không?”
Cảnh Ngọc Ninh cười lớn tiếng, một lúc lâu sau, mới để lồng ngực được thả lỏng, cười nói: “Có lẽ thế! Nhưng chắc anh ta không ngờ tới tôi đã biết chuyện này rồi, vì vậy lúc đi hình như rất thất vọng.”
Tống Linh nhếch miệng chế giễu.
“Đường đường là cậu chủ nhà họ Mộ, tâm địa lại ác độc, nhỏ nhen đến mức đi ly gián quan hệ, vậy cũng xứng đứng ngang hàng với cậu chủ sao? Đúng là nực cười!”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu: “Anh ta nực cười cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa, chẳng rảnh mà để ý đến. Đúng rồi Tống Linh, mấy ngày trước có phải Lục Trình Niên từng về Kinh Đô không?”
Tống Linh ngơ ra, lúc hiểu được, vội đáp: “Đúng thế, lúc đó cô đang quay phim, anh ấy gọi điện thoại đến là do tôi nghe máy, xong bận rộn quá lại quên không nói với cô.”
Cảnh