Quan trọng nhất chính là, Mộ Ngạn Bân vẫn là ông chủ nhỏ của Mộ thị, bây giờ đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc.
Mặc dù Mộ Thị so ra thì kém hơn Lục thị, loại tài phiệt cao cấp kia, nhưng ít ra trong Nam Thành cũng coi như là tập đoàn đứng số một số hai.
Có thể tưởng tượng được, Mộ Ngạn Bân thân là tổng giám đốc, hẳn là một ngày bận trăm công ngàn việc.
Nhưng anh lại chịu bỏ công việc trong tay xuống, tự mình chạy tới đưa canh cho cô, đây rốt cuộc là bạn trai thần tiên cỡ nào?
Các diễn viên trẻ đều cảm động, hâm mộ vô cùng.
Cảnh Diệp Nhã đương nhiên đắc ý, tay cầm hộp giữ nhiệt, ý cười tràn đến khóe mắt.
Cô còn ở lập tức chia sẻ cho vài diễn viên nữ ở hiện trường canh mà Mộ Ngạn Bân đưa tới, lập tức lại gây nên một trận hò hét.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cảnh tượng này thì không khỏi nhếch miệng.
Cô chợt nhớ tới lời mà Mộ Ngạn Bân nói với cô tối hôm qua.
Cũng không biết nếu như Cảnh Diệp Nhã biết những điều này thì sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ tà ác, khóe miệng khiêu ra vẻ nghiền ngẫm.
“Tống Linh, cô nói sao Cảnh Diệp Nhã lại thích Mộ Ngạn Bân như thế, nếu như ngày nào đó bọn họ chia tay, cô ta có thể trực tiếp phát điên không?”
Tống Linh nghe vậy thì sững sờ, lập tức ghét bỏ quệt môi.
“Bọn họ, một kẻ thì cặn bã, một kẻ thì ti tiện, đúng là một đôi trời sinh, tốt nhất vẫn đừng nên chia ta, đi hại những người khác, ở chung một chỗ là tốt.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Nói cũng phải.”
Ngừng một chút, lại nheo mắt cười.
“Có điều trên con đường tình yêu vẫn cần một chút chướng ngại vật, cô nói xem có đúng không?”
Tống Linh không hiểu rõ ý lắm, có điều Cảnh Ngọc Ninh không giải thích thì đương nhiên cô cũng không hỏi nhiều.
Một lát sau, đám người tản đi, Cảnh Diệp Nhã kéo cánh tay Mộ Ngạn Bân, đi về phía phòng hóa trang.
Cảnh Ngọc Ninh thấy vậy, liền nói với Tống Linh: “Thời gian cũng gần tới rồi, chúng ta cũng vào phòng trang điểm đi.
Tống Linh gật đầu.
Hai người đi vào phòng hóa trang, liền nghe thấy Cảnh Diêp Nhã nũng nịu nói với Mộ Ngạn Bân: “Anh Ngạn Bân, canh mà anh đưa tới rất ngon, ngày mai lại mang tới cho em nữa có được không?”
Mộ Ngạn Bân cầm lấy tay cô ta, cưng chiều xoa đầu cô ta: “Được.”
“Anh Ngạn Bân, anh đối xử với em thật tốt.”
“Là vì Diệp Nhã nhà chúng ta đáng được đối xử tốt.”
Hai người vừa đi đến cửa, nghe những lời này thì nhịn không được cả người run lên.
Ôi!
Lời nói dối trá đến buồn nôn, bọn họ xác định là đang nói cho đối phương nghe chứ không phải làm dáng cho mọi người chung quanh xem sao?
Cảnh Ngọc Ninh thở sâu một hơi, kìm nén lại cảm giác buồn nôn trong lòng, cất bước đi vào.
“Chị, chị cũng tới rồi!”
Cảnh Diệp Nhã đương nhiên thấy được cô, liền vội vàng chào hỏi với cô.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không cho cô ta vẻ mặt lạnh lùng, mà cười tủm tỉm gật đầu, nói với thợ trang điểm: “Làm phiền rồi.”
Thợ trang điểm rất thân thiết với cô, vừa rồi ở đây dã sớm bị màn ân ái của Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân làm cho cạn lời, thấy cô đến thì giống như là thấy được cứu tinh, vội vàng nói: “Cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh lộ ra nụ cười ngầm hiểu, ngồi xuống ghế dựa.
Tài chính của đoàn làm phim có hạn, chỉ còn hai phòng hóa trang, một phòng khác cho các diễn viên vai quần chúng dùng, một gian khác cho mấy người nổi hơn.
Tạo hình và hóa trang của diễn viên nữa đều tương đối phức tạp, cho nên bình thường sẽ tới sớm, lúc này, trong phòng hóa trang ngoại trừ thợ trang điểm và Mộ Ngạn Bân, cũng chỉ có Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã nhìn Cảnh Ngọc Ninh, nhếch miệng cười đắc ý, bỗng nhiên nói: “Chị ơi, em có nghe nói trên mạng có tin tức liên quan đến chị và đạo diễn Lâm, càng truyền càng không hợp lẽ