Ngồi một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa, hai người cũng trang điểm hòm hòm rồi, liền đứng dậy đi ra: “Cũng không còn sơm nữa, anh phải về công ty.”
Cảnh Diệp Nhã không khỏi nhíu mày.
“Đi nhanh như vậy sao? Có thể ở lại với em thêm một lúc nữa không.”
Mộ Ngạn Bân kiên nhẫn trấn an, nói: “Công ty còn có việc, với cả một lát nữa em quay phim cũng sẽ không đoái hoài tới anh, anh không muốn quấy rầy em.”
Thấy anh nói như vậy, Cảnh Diệp Nhã mới gật đầu.
“Vậy được rồi! Để em tiễn anh ra ngoài, ngày mai anh nhất định phải tới xem em đấy nhé.”
Mộ Ngạn Bân đồng ý.
Hai người cùng đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Chờ đã!”
Hai người quay đầu lại, thấy Cảnh Ngọc Ninh ngồi trên ghế, cau mày nhìn về phía họ.
“Mộ Ngạn Bân, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Cảnh Diệp Nhã cảnh giác nhìn cô: “Anh Ngạn Bân đang vội về công ty làm việc, chị có vấn đề gì có thể hỏi vào lần sau không?”
Không biết vì sao, bắt gặp ánh mắt kia của Cảnh Ngọc Ninh, cô ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Cho nên không cho hai người nói chuyện với nhau là sáng suốt nhất.
Nhưng mà, Cảnh Ngọc Ninh và Mộ Ngạn Bân sẽ có ai chịu nghe cô ta?
Mộ Ngạn Bân dừng bước chân, nói: “Chuyện gì? Em hỏi đi.”
Cảnh Ngọc Ninh cười khẽ, đứng dậy.
“Tối hôm qua những lời mà anh nói với tôi kia, chắc chắn là thật chứ?”
Mộ Ngạn Bân chấn động.
Cảnh Ngọc Ninh thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười mất mát: “Nếu là thật, vậy khoảng thời gian này, có lẽ tôi thật sự đã hiểu lầm anh rồi, tôi ở đây nói với anh một tiếng xin lỗi, cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý.”
Mộ Ngạn Bân không thể nào ngờ tới cô lại hỏi việc này.
Trong đầu lập tức hiện lên vô số suy nghĩ, đáy lòng cũng dâng lên vô số cảm xúc.
Vui vẻ, rung động, vui mừng, áy náy, lạc lõng… đủ năm loại gia vị trộn lẫn.
Cảnh Diệp Nhã không biết bọn họ nói gì với nhau, trong lòng không hiểu sao dâng lên dự cảm xấu, ánh mắt cảnh giác lại nghi ngờ dò xét hai người.
“Anh Ngạn Bân, tối hôm qua… không phải anh đi từ phòng nghỉ của em rồi trực tiếp rời đi sao? Sao lại cùng chị…”
Mộ Ngạn Bân khẽ giận mình, lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “À, lúc ấy nhớ tới một vài việc, nên tiện đường đi qua hỏi cô ấy một chút.”
Cảnh Diệp Nhã biến sắc.
“Sao em lại không biết?”
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì nên không có đề cập với em.”
“Nhưng mà…”
“Mộ Ngạn Bân.” Cảnh Ngọc Ninh trực tiếp ngắt lời cô ta, cười với Mộ Ngận Bân: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi tới bước mà anh lo lắng, tôi cũng nhắc nhở anh một chuyện.”
Mộ Ngạn Bân phát hiện ra cô đang nghiêm túc, lập tức cũng nghiêm mặt gật đầu: “Em nói đi.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Cảnh Diệp Nhã đứng bên cạnh.
Trên mặt lộ ra nụ cười kín đáo: “Mặc dù Mộ thị kinh doanh ở Nam Thành nhiều năm, cây lớn rễ sâu, nhưng bây giờ đang cạnh tranh kịch liệt, xảy ra chút sai lầm sẽ dễ dẫn đến cả đều thua.
Anh là ông chủ của Mộ thị, người bên cạnh rất quan trọng, cho nên hi vọng anh có thể để ý hơn một chút, quản cho tốt người bên cạnh mình, đừng để bọn họ trở thành gánh nặng trong tương lai của anh.”
Mộ Ngạn Bân giật mình.
Không dám tin mà nhìn cô.
Còn Cảnh Diệp Nhã thì đột nhiên giống như mèo bị giẫm vào đuôi, trực tiếp hét ầm lên.
“Cảnh Ngọc Ninh! Lời này của cô là có ý gì? Cô nói ai là gánh nặng của anh Ngạn Bân chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh lạnh nhạt nhìn cô ta một cái.
Khóe miệng cười mà như không cười: “Em gấp cái gì? Chị cũng đâu có nói em, chẳng lẽ em không có lòng tin với mình như vậy sao, người ngoài chỉ bóng gió một câu đã hấp tấp nghĩ là nói về mình rồi?”
Cảnh Diệp Nhã: “..”
Mộ Ngạn Bân giận đến tím mặt, cũng nhìn cô ta một cái, chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra phiền chán và không kiên nhẫn.
“Tôi biết rồi, em yên