“Tối qua?”
Mộ Ngạn Bân nhướng mày suy nghĩ một chút: “Cũng không có nói cái gì, chỉ là mấy câu không quan trọng.”
Nụ cười trên mặt Cảnh Diệp Nhã càng thêm miễn cưỡng.
Đặc biệt chạy đến tìm chị cô chỉ để nói những điều không quan trọng?
Ai tin?
Nhưng bây giờ Mộ Ngạn Bân rất khác trước, ngay cả tính tình cũng thay đổi, đôi khi thật sự khiến cô khó lường.
Vì vậy nên khi anh nói như thế, cô không dám hỏi thêm, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt rồi. Thực ra thời gian này chị của em đã rất phiền muộn vì vụ lùm xùm với đạo diễn Lâm rồi. Dù sao chị ấy từ nhỏ cũng đã cùng anh Bân lớn lên, có thể an ủi chị ấy không chừng sẽ khiến chị ấy cảm thấy tốt hơn chút.”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô, cười nhạt.
“Anh đi an ủi cô ấy, em không ghen sao?”
Cảnh Diệp Nhã nhanh chóng lắc đầu.
“Tất nhiên không rồi, chị gái là người thân của em, còn anh Bân là chồng tương lai của em. Em chỉ vui khi hai người hòa thuận. Tại sao em phải ghen chứ?”
Mộ Ngạn Bân hài lòng gật đầu.
“Diệp Nhã thật hiểu chuyện.”
Cảnh Diệp Nhã miễn cưỡng cười.
Cả hai không vòng vo bao lâu thì Mộ Ngạn Bân rời đi.
Trở lại phim trường, Cảnh Diệp Nhã không còn nụ cười ngọt ngào khi ở cùng Mộ Ngạn Bân nữa, cô bước đến trước mặt Cảnh Ngọc Ninh với khuôn mặt lạnh lùng, trước khi mọi người chưa kịp phản ứng, cô bất ngờ giơ tay lên.
“Bốp-!”
Một cái tát trời giáng vào mặt cô.
Mọi người đều sững sờ.
Dừng công việc của mình lại, nhìn cô với vẻ không tin nổi.
Giây kế tiếp.
“Bốp! Bốp!”
Hai cái tát mạnh giáng xuống mặt Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã che mặt không tin, hung hăng nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc Ninh, tức giận quát: “Chị dám đánh tôi?”
Ánh mắt Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng.
Tống Linh ở phía sau vốn đang rót nước trái cây cho cô nên không có thời gian chạy tới, khi thấy Cảnh Ngọc Ninh bị đánh, cô lập tức nổi giận chạy tới đá vào ngực Cảnh Diệp Nhã.
Nếu nói hai cái tát của Cảnh Ngọc Ninh chỉ là dùng chính cách của Cảnh Diệp Nhã để trả lại Cảnh Diệp Nhã, tuy rằng rất đau nhưng cũng không gây chết người.
Thì cú đá của Tống Linh thực sự không chút tiếc thương, trực tiếp bay tới đá văng Cảnh Diệp Nhã ra ngoài.
“Ninh Ninh, cô không sao chứ?”
Tống Linh căng thẳng vừa đau lòng nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh cũng sửng sốt một giây, cô không ngờ cô ấy sẽ làm như vậy, sau khi phản ứng lại, cô lắc đầu, “Tôi không sao.”
“Mặt của cô sưng cả rồi, sao lại không sao được? Đều tại tôi cả, lúc đó đang rót nước trái cây nên tôi không để ý tới.”
Tống Linh còn đang tự trách bản thân, nhưng những người đang xem đã kịp phản ứng, tất cả đều kinh ngạc.
Tiểu Quỳ không thấy đâu cả nên Cảnh Diệp Nhã mang theo một trợ lý khác lớn tuổi hơn một chút tên là An Kiều.
Lúc này, cô ta hét lên và lao về phía Cảnh Diệp Nhã, cố gắng đỡ cô dậy.
“Chị Diệp Nhã, chị có sao không? Chị ổn chứ?”
Cảnh Diệp Nhã đang ôm ngực, khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy, đôi môi đau đến mức tái mét, được cô ta đỡ rồi nhưng vẫn khó mà ngồi dậy, phải mất một lúc mới điều hòa lại hơi thở, trầm giọng nói: “Ngực tôi… Đau quá. ”
An Kiều hoảng sợ ngay lập tức.
“Làm sao đây? Tôi, tôi sẽ gọi điện đưa chị đến bệnh viện ngay.”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi.
Gọi điện xong, cô ta xong quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc Ninh và Tống Linh.
“Cô thật quá đáng! Dám ra tay đánh người thật như vậy! Nếu Diệp Nhã của chúng tôi có chuyện gì, cô bồi thường nổi không?”
Khóe miệng Cảnh Ngọc Ninh giật mạnh.
Thật ra theo quan điểm của cô, Cảnh Diệp Nhã tát cô một cái, cô trả lại hai cái là đủ rồi, cú đá đó là không cần thiết.
Nhưng vì Tống Linh cũng đã ra tay rồi, cô đương nhiên sẽ không trách cô ấy, vì vậy cô lạnh lùng nói: