Vương Tuyết thấy ông ta không có ý phản đối thì mới an tâm hơn, bà ta cười đáp lại ông ta, sau đó bọn họ bắt đầu ăn cơm cùng nhau, bầu không khí trong phòng khá là vui vẻ hòa thuận.
Nhưng đúng lúc này thì cửa phòng lại đột ngột bị ai đó đẩy mạnh ra.
Tiếng máy ảnh “canh cách” vang lên, theo sau đó là một đám phóng viên mang đủ loại máy móc xông vào trong.
“Ông Mộ, nghe nói ngày hôm này hai bên gia đình gặp mặt để thương lượng chuyện cưới xin của hai người kia, có đúng thế không ạ?”
“Xin hỏi thòi gian tổ chức tiệc cưới đã được quyết định chưa? Là vào lúc nào thế?”
“Một người là cậu chủ của Mộ Thị, một người trước mắt đang là ngôi sao hạng A, xin hỏi hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức như thế nào?”
“Nghe nói hay người là bạn chơi từ nhỏ rồi thành người yêu, đã ở bên nhau rất lâu rồi, có thể kể cho chúng tôi câu chuyện tình yêu của hai người không?
…
Giọng nói liên tục vang lên, âm thanh chụp ảnh “cạch cạch” không ngớt bên tai, những chùm sáng chói lóa khiền người ta khó lòng mở to mắt.
Khuôn mặt tất cả mọi người trên bàn ăn đều tái nhợt đi.
Ngay khi trông thấy các phóng viên xông vào phòng thì nét mặt Mộ Trình Thiên liền sa sầm xuống.
Mộ Ngạn Bân cũng rất ngạc nhiên, ngay sau đó như thể đã nghĩ đến việc gì, anh ta mở to mắt nhìn về phía Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã cũng có vẻ gì đó hơi chột dạ, song cô ta cũng nhanh chóng che dấu đi, quay đầu nhìn về Mộ Ngạn Bân với vẻ mặt bàng hoàng.
“Anh Bân, không phải em, em không làm việc đó!”
Vương Tuyết ở phía đối diện cũng giả vờ như đang bất ngờ lắm, nhưng bà ta mau chóng bình tĩnh lại rồi mỉm cười nhìn đám phóng viên.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới Diệp Nhã nhà chúng tôi, nhưng mà hôm nay là buổi gặp riêng, phiền mọi người phỏng vấn lúc khác, chứ hôm này…Ừm, hôm nay không thích hợp đâu.”
Nói rồi bà ta còn nhìn về phía Mộ Trình Thiên với vẻ khó xử, sự bất lực và ý muốn xin lỗi hiện rõ mồn một trong ánh mắt bà ta.
Mộ Trình Thiên mặt mày tối sầm, cố ý giả bộ như không trông thấy ánh mắt đó của bà ta.
Mộ Ngạn Bân cũng hoàn hồn lại, đến nước này thì không thể trốn tránh được nữa rồi.
Nếu phóng viên đã đến thì chỉ khi nào nghe được đáp án mà bọn họ muốn thì bọn họ mới chịu đi.
Thế là anh đành phải đứng lên nhìn thẳng vào ống kính rồi nói: “Đúng như những gì mọi người đang chứng kiến, hôm nay là ngày mà hai nhà chúng tôi gặp mặt để bàn tính chuyện cưới xin, Nhã là người của công chúng, tôi có thể thông cảm việc mọi người chụp hình cô ấy, nhưng hai bên ba mẹ của chúng tôi đều không dính tới giới giải trí, chuyện hôm nay rất riêng tư nên tôi mong mọi người hiểu cho.
Nếu chúng tôi đi đến quyết định chung thì chúng tôi sẽ thông báo cho phóng viên báo giới là các vị biết trước, nên mong mọi người cứ yên tâm.
Giờ cũng đã tới giờ cơm rồi, hay mọi người cứ xuống dưới lầu nghỉ ngơi và ăn một bữa cơm đi, chi phí hôm nay tôi sẽ trả hết.”
Những lời nói này của anh ta vừa hiền hòa vừa nhã nhặn lại còn hào phóng hiểu chuyện, không có vẻ bực tức khi sự riêng tư của mình bị quấy rầy và cũng không có ý nịnh bợ truyền thông để rồi tiết lộ thêm về nội dung cuộc nói chuyện hôm nay.
Thậm chí còn mời các phóng viên ăn cơm, lôi kéo được cảm tình của bọn họ.
Đây thật đúng là kiểu thái độ vô cùng tiêu chuẩn.
Vương Tuyết trông thấy anh ta như thế thì rất lấy làm hài lòng.
Mắt nhìn người của Nhã đúng là tốt thật, người như Mộ Ngạn Bân sau này nhất định sẽ có thể giúp đỡ cho nhà họ Cảnh, nâng đỡ nhà bọn họ ngày một tiến xa hơn.
Đã nói tới nước này rồi thì các phòng viên cũng đâu thể tỏ thái độ gì nữa.
Dù bọn họ vẫn rất muốn hỏi tiếp mấy câu nhưng phía bên kia cứ giữ im lặng, lại có bảo vệ xông tới đây nữa, thế là bọn họ chỉ đành đi khỏi.
Khoảng hơn mười phút sau thì căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Không ai nói một lời, bầu không khí có vẻ vô cùng gượng gạo.
Mộ Trình Thiên ngồi đó, không nói