Mộ Ngạn Bân tiếp tục xem, càng xem, trong lòng càng lạnh.
Cảnh Diệp Nhã đứng ở một bên, trong lòng thấp thỏm vô cùng, nhìn sắc mặt anh từ từ u ám, chậm rãi đi qua, thận trọng nói: “Anh Ngạn Bân, xin lỗi, em không biết hôm nay lại có nhiều phòng viên theo tới vậy.”
Mộ Ngạn Bân ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vừa thất vọng, vừa lạnh lùng tàn nhẫn.
“Em thật sự không biết?”
Trong lòng Cảnh Diệp Nhã liền hoảng sợ.
Đối diện với anh mắt của anh, cảm giác như suy nghĩ trong lòng đều bị nhìn thấu, ánh mắt lấp lóe, gật đầu.
“Em thật sự không biết, nếu như em biết, nhất định đã sớm nhắc nhở anh rồi.”
“Ồ? Thật sao? Anh còn tưởng rằng những phóng viên đó là do em cố ý sắp xếp ở bên ngoài, chỉ đợi để chụp lấy cảnh tượng này! Xem ra là do anh suy nghĩ nhiều nên hiểu lầm em rồi.”
Mộ Ngạn Bân nhẹ nhàng nói, nghe giống như thật sự tin là vậy.
Không biết vì sao, Cảnh Diệp Nhã có chút chột dạ, sợ hãi, lùi vè sau một bước.
“Anh Ngạn Bân, sao anh lại nghĩ em như vậy? Chúng ta sắp kết hôn rồi, vốn không cần thiết phải làm thế.”
“Thật sao? Nhưng dù sao chúng ta còn chưa có thật sự kết hôn, lỡ như nửa dường anh đổi ý thì làm sao bây giờ? Có được tin tức hôm nay liền có thể chứng minh chuyện kết hôn của chúng ta như ván đã đóng thuyền.
Nếu ngày nào đó anh đổi ý, thì những báo cáo hôm nay có thể hãm hại anh kiếm lợi, cũng có thể làm chứng cứ chứng minh em là người bị hại, chuyện chỉ có lợi mà không có hại này, sao có thể nói là không cần thiết chứ?”
Cảnh Diệp Nhã trợn mắt nhìn.
Cô ta nhìn Mộ Ngạn Bân cứ như đang nhìn một con quái vật vậy.
Mộ Ngạn Bân đứng lên, chậm rãi đi về phía cô ta, mỗi bước chân đều mang theo vẻ vô cùng tỉnh táo và tàn khốc.
Anh đi tới trước mặt cô ta, đột nhiên bóp lấy cổ cô ta.
“Cảnh Diệp Nhã! Cô bày kế với tôi thì thôi, đã đến nước này rồi còn muốn lừa tôi! Cô coi tôi là gì? Một kẻ ngu có thể mặc cho cô lừa gạt sao?”
Mộ Ngạn Bân nghiến răng nghiến lợi, tay lại dùng sức, gần như muốn bẻ gãy cần cổ của Cảnh Diệp Nhã.
Cô ta hốt hoảng nắm lấy tay anh, bước chân liên tiếp lùi về sau, lưng nhanh chóng bị ép lên vách tường sau bàn làm việc.
“Anh, anh Ngạn Bân, anh nghe em giải thích đã…”
Cảnh Diệp Nhã bị bóp mạnh đến nỗi mặt mủi đỏ ứng lên, dùng giọng điệu chật vật gạt ra một câu.
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân vẫn u ám, nhìn vẻ mặt giả dối của cô ta, chỉ hận không thể xé nát nó.
Anh nghiến răng nói: “Giải thích? Đến thế này rồi, cô còn muốn giải thích thế nào? Cô thật sự tưởng là tôi không biết mấy năm nay cô giấu tôi đã làm bao nhiêu chuyện tốt à? Chỉ là nể tình cảm giữa chúng ta, tôi mới không truy cứu.
Nhưng cô bây giờ, lại còn muốn lợi dụng, ngồi lên đầu tôi! Cô xem tôi là ai? Là đồ ngu xuẩn Cảnh Ngọc Ninh tình nguyện bị hai mẹ con cô khống chế à?”
Anh nói, lại dùng sức hất lên, ném Cảnh Diệp Nhã trên ghế sô pha.
Vất vả lắm mới lấy lại được hô hấp, Cảnh Diệp Nhã vội vàng hít sâu một hơi, ngay sau đó thống khổ ho khan.
Mộ Ngạn Bân mặt lạnh như băng nhìn cô, cứ như đang nhìn một chiếc giẻ lau bẩn thỉu.
“Từ hôm nay trở đi, giữa chúng ta kết thúc! Trở về nói rõ ràng với bà nội thích nịnh bợ của cô, chuyện kết hôn thất bại rồi, hai nhà Mộ, Cảnh chúng ta, từ nay về sau không có nửa điểm quan hệ! Bảo bà ta không cần tới tìm tôi nữa!”
Nói xong liền cất bước rời đi.
Cảnh Diệp Nhã khẽ giật mình, ngây ra.
Cô ta vội vàng giữ chặt Mộ Ngạn Bân, run giọng nói: “Lời này của anh là có ý gì chứ? Cái gì mà kết thúc? Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, anh đã nói là chịu trách nhiệm với em, sao có thể nói kết thúc là kết thúc được?”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô ta bằng ánh mắt châm chọc: “Vợ chồng chưa cưới? Cái danh trộm được mà cô cũng không biết