Xung quanh đột nhiên có rất nhiều người đều vây lại chúc mừng cô ta.
“Diệp Nhã, đúng là ngưỡng mộ cô quá, cô cũng hạnh phúc quá rồi đấy!”
“Cậu Mộ đối với cô tốt như vậy, quả thật là cưng chiều cô như công chúa nhỏ ấy! Tôi thấy cô cho dù không quay phim mà về nhà làm mợ chủ, cũng không ai dám nói gì.”
“Đúng rồi đấy, lúc nào chúng tôi mới được may mắn như cô, gặp được bạch mã hoàng tử tốt như vậy.”
Tất nhiên, đồng thời cũng không ít người mượn chuyện này đạp lên Cảnh Ngọc Ninh.
“Tôi đã nói mà! Cậu Mộ thích Diệp Nhã của chúng ta, có một số người không biết trời cao đất dày, lại cứ thích tự mình đa tình, nói mình và cậu Mộ có yêu đương, đúng là viển vông.”
“Chậc, cô không biết có một bệnh gọi là si tâm vọng tưởng sao? Bệnh này bị lâu thì đáng sợ lắm, Diệp Nhã, sau này cô tránh xa cô ta một chút.”
“Đúng đấy, dựa vào một vài thủ đoạn không đứng đắn mà làm diễn viên chính, còn tưởng mình lợi hại thật sao?”
“Bảo cô ta ra đây xem đi! Xem cậu Mộ của chúng ta đối với Diệp Nhã tốt như thế nào, hỏi xem mặt cô ta đau không?”
Cảnh Diệp Nhã được một đám con gái vây ở giữa, nghe những lời khen ngợi của bọn họ, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng có mật sắp tràn ra.
Cô ta cảm thấy rất thỏa mãn, làm cô ta lâng lâng, cô ta liên tục mỉm cười nói: “Mấy người đừng nói vậy nữa.”
Sau đó còn giải thích cho Cảnh Ngọc Ninh: “Chị gái cũng rất xuất sắc, chuyện lúc trước có lẽ cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, tôi đã tha thứ cho chị ấy rồi, cho nên mọi người đừng sỉ nhục chị ấy nữa, cứ xem như là giữ thể diện cho tôi được không?”
“Diệp Nhã, con người cô tốt quá rồi đấy! Sớm muộn gì cũng bị cô ta hãm hại.”
“Haiz, bỏ đi, nể tình cô, chúng tôi sẽ bớt nói về cô ta.”
Mọi người nói chuyện rất rôm rả, vào lúc này, chỉ thấy người nhân viên cầm card kí nhận rời đi lúc nãy đột nhiên đi vòng lại.
Anh ta cau mày rồi đi đến trước mặt Cảnh Diệp Nhã, ngờ vực hỏi: “Này cô, cô không phải là cô Cảnh Ngọc Ninh sao?”
Cảnh Diệp Nhã thẫn thờ, mấy người xung quanh cũng thẫn thờ theo.
Có người đáp lại, tức giận nói: “Cái gì mà Cảnh Ngọc Ninh? Đây là Cảnh Diệp Nhã, đương nhiên không phải Cảnh Ngọc Ninh!”
Người nhân viên đó thở dài: “Vậy sao không nói sớm! Đây là hoa tặng cho cô Cảnh Ngọc Ninh, không phải tặng cho cô, cô kí nhầm rồi.”
Anh ta vừa nói vừa ở trước mặt mọi người gạch đi tên của Cảnh Diệp Nhã trên tấm card.
Cảnh Diệp Nhã: “…”
Mọi người xung quanh: “…”
Đúng lúc này Cảnh Ngọc Ninh đi tới, thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt mọi người liền tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người nhân viên đó bước đến hỏi: “Chào cô, cho hỏi cô biết cô Cảnh Ngọc Ninh ở đâu không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ: “Là tôi, có chuyện gì sao?”
Người nhân viên đó ngay lập tức như bắt được vàng, vội vã đưa tấm card đã bị gạch bỏ tên cho cô.
“Đây là hoa anh Lục tặng cô, mời cô ký nhận.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô nhìn biển hoa như những đám mây sương màu đỏ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, Lục Trình Niên đang làm trò quỷ gì đây?
Đối diện với ánh mắt long lanh của mọi người, cô chỉ có thể nhận lấy rồi bất chấp ký vào.
Chỉ là lúc ký tên thì mới phát hiện thì ra bên trên đã có người ký rồi. Tuy đã có người dùng bút đen gạch đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là Cảnh Diệp Nhã đã ký.
Cô không khỏi nhướng mày, đáy mắt hiện lên một sự nghiền ngẫm.
Cách đó không xa, Cảnh Diệp Nhã sắp giận đến xanh mặt rồi, cô ta chỉ cảm thấy tất cả mọi sự khó xử phải nhận trong cuộc đời này cũng không nghiêm trọng như này hôm nay.
Ở bên cạnh, mấy người lúc trước giúp cô ta nhục mạ Cảnh Ngọc Ninh cũng ý thức được chuyện này quả thật có chút lúng túng, bọn họ áy náy nhìn