Mối quan hệ của cô ta và Mộ Ngạn Bân bây giờ gượng ép như vậy, tất nhiên là tạm thời không gặp nhau thì tốt hơn, tránh khỏi ở trước mặt nhiều người như vậy lại cãi nhau ầm ĩ chuyện gì đó không vui.
Lý trí nghĩ như vậy, biết rằng anh ta chắc chắn sẽ không đến, thật ra trong lòng vẫn hơi thất vọng.
Dù sao đi nữa, cô ta cố tình bảo An Kiều gọi điện cho Mộ Ngạn Bân, đã là thầm ngỏ ý cô ta cúi đầu nhận sai rồi, Mộ Ngạn Bân thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.
Nhưng bây giờ anh ta vẫn không chịu đến, điều này chứng minh rằng anh ta không chấp nhận ý tốt của cô ta, hoặc là đang cố tình giận dỗi cô ta.
Nghĩ như vậy, Cảnh Diệp Nhã không khỏi cười tự giễu, sự thất vọng trong lòng càng nhiều thêm.
“Chị Diệp Nhã!”
Vào lúc này, một giọng nói vui mừng vang lên.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đang nâng váy lên đi về phía mình.
Cô ta hơi thẫn thờ, một lúc lâu sau mới nhận ra: “Kiều Kiều? Mặt của em…sao lại…”
Nguyễn Kiều Kiều hơi cúi đầu, khuôn mặt không tự tin: “Chị Diệp Nhã, chị đừng lớn tiếng như vậy, em vừa ở nước ngoài sửa cách đây không lâu, khuôn mặt siêu xinh đẹp, siêu cao cấp và tinh tế. Sao? Chị thấy đẹp không?”
Cảnh Diệp Nhã cũng đến cạn lời.
Nhìn vào chiếc cằm gần như là có thể đâm chết người của Nguyễn Kiều Kiều, cùng với đôi mắt to đến đáng sợ, cô ta bối rối mỉm cười.
“Đẹp, đẹp lắm.”
“He he, em biết mà, nhất định rất đẹp.”
Cô ta vừa khoác lấy cánh tay Cảnh Diệp Nhã, cười nói: “Chị Diệp Nhã, xin lỗi nhé, bởi vì lúc trước em vẫn trong thời kì phục hồi, không ra ngoài gặp ai được, cho nên chị và cậu Mộ kết hôn em cũng không kịp chúc mừng chị, hôm nay ở đây bù lại nhé, tân hôn vui vẻ.”
Vừa nhắc đến chuyện này, nụ cười vốn dĩ yếu ớt trên mặt Cảnh Diệp Nhã liền bị thu lại.
Cô ta thờ ơ nói: “Cảm ơn.”
Nguyễn Kiều Kiều không hề chú ý đến sự bất thường trên mặt cô ta, nhìn trái nhìn phải không thấy Mộ Ngạn Bân liền hỏi: “Ơ? Cậu Mộ đâu? Hôm nay anh ấy không đến cùng chị sao?”
“Không, công ty anh ấy có việc, không đến được.”
“Haiz, em nói đàn ông trước và sau khi kết hôn đúng là không giống nhau, chị xem lúc trước chưa kết hôn thì chị đi đâu anh ấy cũng trông theo? Bây giờ vừa cưới xong, đến bữa tiệc quan trọng như thế này cũng không đi cùng chị, đúng là…”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã cứng đờ, trong lòng có những cơn lửa giận cứ vây quanh, cứ như sắp từ lồng ngực bùng nổ.
Cô ta rút cánh tay của mình mà Nguyễn Kiều Kiều đang khoác, lạnh lùng nói: “Được rồi, chị còn có chuyện khác, em đi chơi đi, chị không ở cùng em nữa.”
Nói xong liền vội vàng một mình đi về phía Lâm Thư Phàm.
Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên bị cô ta lạnh nhạt nên có chút không hiểu, Nguyễn Kiều Kiều đứng đó, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.
Lúc này ở cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói vui mừng của một người đàn ông.
“Cậu Mộ, lâu rồi không gặp, hôm nay có thế gặp anh ở đây đúng là làm người khác mừng rỡ và kinh ngạc!”
Sống lưng Cảnh Diệp Nhã cứng đờ, cô ta không dám tin mà quay người lại, thấy người lúc này đang từ cửa đi vào, bị một người đàn ông giang tay ôm lấy, không phải là Mộ Ngạn Bân thì còn có thể là ai?
Hôm nay anh ta mặc vest trắng, vẫn rất phong độ và nhanh nhẹn, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh đèn làm anh ta như một vương tử thời Trung cổ, nho nhã mê người.
Cô ta cảm thấy trái tim mình không thể khống chế được mà đập loạn lên.
Anh Bân, anh đến rồi sao?
Là đến vì em sao?
Cô biết mà, trong lòng anh Bân không thể không có cô được.
Những lời lúc trước chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Dù sao anh đã được nuông chiều từ bé, không bị ai chọc giận bao giờ, nhất thời giận dữ nói ra những lời như vậy cũng là bình thường.
Cô